Thẩm Khanh Khanh dù trong lòng lo lắng nhưng vẫn nói với Hứa Sơ Nguyện: "Sơ Sơ, nếu sau này có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ nói với tớ! Tớ nhất định sẽ giúp cậu!"
Hứa Sơ Nguyện hiểu rõ tấm lòng của cô bạn.
Cô đỏ mắt, gật đầu, nghẹn ngào nói: "Ừ..."
Thẩm Khanh Khanh thấy vậy, lòng đau như cắt, lại ôm lấy cô một cái, an ủi: "Thôi, đừng khóc nữa, chúng mình đi gặp Đường Bảo trước đã! Hai mẹ con vừa mới đoàn tụ, nếu Đường Bảo biết cậu chính là mẹ của nó, chắc chắn sẽ vui lắm!"
Hứa Sơ Nguyện gật đầu, nghe theo lời Thẩm Khanh Khanh.
Vì tâm trạng không ổn, cô không thể tự lái xe nên ngồi vào ghế phụ, để Thẩm Khanh Khanh đưa mình đến trường mẫu giáo.
Trên đường đi, Hứa Sơ Nguyện lại không kìm được mà nhớ lại những ngày tháng bên cậu bé, tim đau như bị ai bóp nghẹt.
Đặc biệt là lời Đường Bảo nói tối qua: "Mẹ của cháu chắc là không muốn cháu nữa, bỏ đi hẳn rồi, không định quay lại đâu..."
...
...
Nghĩ đến đó, cô lại thấy khó thở, lồng n.g.ự.c như bị khoét một lỗ hổng, đau đến tê tái.
Cô chưa từng một giây phút nào muốn bỏ rơi đứa con của mình!
Năm đó, khi biết tin con mất, cô suýt rơi vào trầm cảm sau sinh.
Đó là cục cưng của cô mà...
Hứa Sơ Nguyện lại đỏ mắt.
Thẩm Khanh Khanh biết tâm trạng cô không ổn nhưng không biết nói gì hơn, chỉ có thể đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô khi dừng đèn đỏ, an ủi: "Sơ Sơ, đừng kích động quá, như vậy sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-con-toi-chi-co-the-la-em/5052909/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.