“Em… ổn mà…”
Hứa Sơ Nguyện đợi một lúc mới trả lời, “Giúp em đứng dậy đã!”
Bạc Yến Châu nghe lời làm theo.
Nhưng khi đứng lên, Hứa Sơ Nguyện bỗng nhíu mày, phát ra một tiếng rên khe khẽ.
“Sao thế? Ngã vào chỗ nào rồi?”
Bạc Yến Châu lập tức hỏi dồn.
Lúc này, Miên Miên đứng bên cạnh bỗng kêu lên, “Á~ Sơ Nguyện, tay phải của cậu bị thương rồi!”
Nghe vậy, Bạc Yến Châu lập tức chú ý đến tay của Hứa Sơ Nguyện.
Để đảm bảo an toàn và trải nghiệm tốt cho khách, khu vực cưỡi ngựa được bố trí trên t.h.ả.m cỏ. Nhưng nơi này gần như đã ra khỏi phạm vi sân, xung quanh là đất cát thô ráp. Khi ngã xuống, cánh tay cô đã bị trầy xước một mảng lớn.
...
...
Làn da trắng mịn giờ đã bị rách, lấm tấm máu.
Nhưng chỗ đau hơn cả là vị trí bên phải đầu gối trái. Khi ngã, chân trái của cô chịu lực rất mạnh, dường như còn va phải một hòn đá cứng, giờ đã sưng lên.
Bạc Yến Châu nhìn thấy vết thương của cô, ánh mắt đen kịt, nói: “Anh đưa em đến bệnh viện!”
Nói xong, anh lập tức ôm chặt lấy eo cô, bế cô lên.
Hứa Sơ Nguyện vội nói: “Không cần đâu, không nghiêm trọng thế đâu. Vết thương em có thể tự xử lý, chân chỉ là bị va đập thôi, xịt t.h.u.ố.c rồi xoa bóp một chút là ổn.”
Nhưng thái độ của Bạc Yến Châu kiên quyết không nhân nhượng: “Không được! Em ngã mạnh như thế, nếu chẳng may xương bị tổn thương thì sao? Đây không phải chuyện đùa!”
Miên Miên cũng khuyên: “Đúng vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-con-toi-chi-co-the-la-em/5052881/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.