Hứa Sơ Nguyện khựng lại một chút.
Cô chợt nhận ra, câu hỏi mình vừa đặt ra thật thừa thãi.
Nhưng mà, người đàn ông này... nói chuyện thì nói chuyện, ánh mắt lại lưu manh như vậy? Cô không khỏi tức giận, liếc hắn một cái.
Bạc Yến Châu thấy biểu cảm của cô, trong đôi mắt đen thăm thẳm lướt qua một tia ý cười, sau đó lên tiếng: "Đi thôi, vào thay đồ!"
Chẳng mấy chốc, mấy người đều đã vào phòng thay đồ.
Bên trong, mỗi phòng thay đồ đều được ngăn cách riêng biệt.
Hứa Sơ Nguyện giúp Miên Miên thay trước.
Bộ đồ cưỡi ngựa của nhóc tì, phần trên là áo sơ mi trắng và áo ghi lê đen, phần dưới là quần đen cùng đôi bốt dài.
Hứa Sơ Nguyện vừa thay xong cho con gái đã không nhịn được khen ngợi: "Con gái của mẹ xinh quá! Mặc bộ này vừa ngầu vừa cá tính!"
...
...
Miên Miên nghe mẹ khen, đôi mắt lập tức sáng rực, hỏi: "Thật không ạ? Vậy con phải đi soi gương mới được!"
Vẻ mặt của nhóc tì đúng là kiểu khoe khoang không giấu giếm.
"Ừ, con đi đi."
Hứa Sơ Nguyện để con ra ngoài, sau đó tự mình bắt đầu thay đồ.
Bộ đồ của cô có chút khác biệt so với Miên Miên, kiểu dáng phức tạp hơn một chút.
Cô loay hoay một hồi, cuối cùng cũng mặc xong, nhưng dây buộc ở sau lưng lại không thể nào chỉnh được, hoàn toàn không thể thắt lên...
Bên ngoài, Bạc Yến Châu và Đường Bảo cũng đã thay xong, thấy Hứa Sơ Nguyện vẫn chưa ra, liền đợi thêm một lúc.
Nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-con-toi-chi-co-the-la-em/5052875/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.