Hứa Sơ Nguyện nhìn Tiểu Đường Bảo bị mọi người vây quanh, khẽ cười nói: "Tôi cũng muốn nó là con mình đẻ ra, tiếc là không phải. Cậu nhóc này là..."
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Một vị trưởng bối nhờ tôi chăm sóc giúp. Trong thời gian tới, nó sẽ ở cùng tôi."
"Ở cùng thì tốt quá! Chúng tôi sẽ giúp cô chăm sóc! Cậu bé, lại đây với chị, chị cho kẹo nhé!"
"Ăn kẹo sâu răng đấy, đến đây đi, chị có bánh quy này..."
Mọi người hào hứng lấy đồ ăn vặt ra dụ dỗ cậu bé. Tiểu Đường Bảo ngồi im như tượng, đôi mắt tròn xoe chỉ chăm chú nhìn Hứa Sơ Nguyện.
Cô thấy vậy buồn cười, thấy cậu bé ôm không xuể đồ ăn nữa mới lên tiếng ngăn lại: "Đủ rồi đấy, đừng làm nó sợ. Mọi người mau đi làm đi, cố gắng tối nay không tăng ca nhé!"
"Vâng ạ!"
Mọi người luyến tiếc chào Tiểu Đường Bảo rồi tản đi. Hứa Sơ Nguyện đã thay xong đồ làm việc.
...
Cô xoa đầu Tiểu Đường Bảo, dặn dò: "Cô sẽ làm việc ở đây, cháu ngồi đây chơi với cô nhé. Đồ ăn vặt thích thì ăn, nhưng đừng ăn nhiều quá!"
Đường Bảo ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ!"
Thấy cậu bé có phản ứng, Hứa Sơ Nguyện trong lòng cũng yên tâm hơn. Việc Tiểu Đường Bảo dần trở lại bình thường là một tín hiệu tốt.
Chẳng mấy chốc, cô lao vào công việc như con thoi, không ngừng nghỉ. Suốt cả ngày, cậu bé cũng chẳng thấy chán, cứ như chiếc "bùa hộ mệnh" nhỏ bám lấy cô, không rời nửa bước. Không ồn ào, không quấy khóc, ngoan ngoãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-con-toi-chi-co-the-la-em/5052867/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.