Đường Bảo nằm im như tượng, Hứa Sơ Nguyện nhìn thấy cảnh tượng này, tim đau như cắt.
Cô đưa tay ôm lấy cậu bé vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về, miệng không ngừng nói chuyện với Đường Bảo.
Cô hứa sẽ dẫn cậu đi chơi, làm đồ ăn ngon cho cậu, cùng cậu và Miên Miên chơi trò chơi…
Cô nói rất nhiều, rất nhiều.
Không biết bao lâu sau, Đường Bảo dường như nghe được lời cô, thân hình khẽ run lên.
Hứa Sơ Nguyện lập tức cảm nhận được.
Cô vội vàng kiểm tra tình trạng của Đường Bảo, hỏi với giọng nôn nóng: “Đường Bảo, con nghe được lời cô nói phải không?”
Bà lão họ Bạc và Bạc Yến Châu ở bên cạnh nghe thấy, cũng vội tiến lại gần.
Nhưng Đường Bảo vẫn im lặng.
Duy chỉ có đôi mắt cậu bé đang tập trung nhìn vào khuôn mặt Hứa Sơ Nguyện.
...
...
Dù ánh mắt vẫn còn đờ đẫn, nhưng ít nhất, cậu bé không né tránh.
Hứa Sơ Nguyện thấy vậy, tinh thần phấn chấn hẳn, cô vội cười với Đường Bảo: “Đường Bảo, cô đến thăm con rồi, con thật sự không muốn nói chuyện với cô sao? Cô mang kẹo cho con này, con có muốn ăn không?
Chúng ta còn hẹn nhau đi chơi nữa, con còn nhớ không? Còn cả Miên Miên nữa, hai đứa đã tập luyện vất vả cho buổi biểu diễn, cô giáo nói không thể diễn được, con bé rất thất vọng đấy…”
Đường Bảo vẫn chăm chú nhìn cô, không nói gì.
Trong phòng bệnh, dường như chỉ có Hứa Sơ Nguyện đang độc thoại.
Nhìn cậu bé trước mặt không phản ứng, lòng cô đau như d.a.o cắt.
Việc mình rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-con-toi-chi-co-the-la-em/5052865/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.