Hứa Sơ Nguyện đứng như trời trồng khi nghe tiếng gọi "mẹ ơi" vang lên.
Sắc mặt cô thay đổi rõ rệt.
Bạc Yến Châu... đang đứng ngay phía sau kia kìa!!!
Cô bé vẫn chưa nhận ra, tiếp tục ngồi dậy và làm nũng: "Con muốn mẹ bế..."
Ngay khi lời vừa dứt, Bạc Yến Châu bước vào phòng.
Bên cạnh hắn là Tiểu Đường Bảo.
Đường Bảo vừa đi lấy cốc nước cho Miên Miên ở lớp, trên đường quay lại thì gặp bố.
Biểu cảm của hai cha con lúc này đều vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng là đã nghe thấy tiếng gọi "mẹ" của Miên Miên.
Bạc Yến Châu nhíu mày hỏi: "Cháu gọi cô ấy là gì?"
Miên Miên khi nhìn thấy hắn liền ngây người ra, khuôn mặt đầy vẻ hoảng hốt.
...
...
Trong lòng cô bé cũng hoang mang vô cùng.
Sao chú khốn kiếp này... cũng tới rồi??? Phải làm sao đây???
Cô bé vừa lỡ gọi "mẹ" rồi sao?
Thân phận sắp lộ rồi ư?
Trong lúc cô bé bối rối, Hứa Sơ Nguyện đã phản ứng rất nhanh.
Cô giả vờ bình tĩnh tiến lại gần, vỗ về Miên Miên: "Miên Miên, nhớ mẹ rồi phải không? Con quên rồi sao, mẹ chưa về đâu."
Miên Miên lập tức tỉnh táo lại, giả vờ như vừa nhớ ra: "Ừ, con quên mất. Lúc khó chịu, con nhớ mẹ quá nên tưởng mẹ đã tới rồi..."
Nói xong, cô bé còn làm mặt đáng thương khiến ai nhìn cũng không nghi ngờ.
Hứa Sơ Nguyện gật đầu, nhẹ nhàng đổi chủ đề: "Bụng còn đau không? Hôm nay con ăn gì mà bị đau bụng vậy?"
Miên Miên lắc đầu: "Bây giờ đỡ nhiều rồi. Con ăn cơm trưa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-con-toi-chi-co-the-la-em/5052854/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.