Hứa Sơ Nguyện nhìn thấy nước mắt của cậu bé, tim như bị thứ gì đó bóp nghẹt.
Tiểu đoàn t.ử này… sao khóc là khóc ngay vậy? Cô vốn không chịu được nước mắt của trẻ con, mỗi lần Miên Miên ở nhà khóc là cô lại mềm lòng, đối mặt với tiểu gia hỏa này cũng vậy.
Trong lòng Hứa Sơ Nguyện tràn đầy bất lực, đành nói với cậu bé: "Dì thật sự có công việc phải làm, không thì… dì để lại liên lạc cho cháu, khi nào rảnh có thể tìm dì trò chuyện, được không?"
"Thật ạ?"
Tiểu Đường Bảo mắt vẫn đỏ hoe, nhưng đã ngừng khóc, ánh mắt sáng lên, tràn đầy vui sướng.
Hứa Sơ Nguyện nhìn biểu cảm giống hệt con gái cưng của mình, càng không nỡ từ chối.
Cô gật đầu: "Tất nhiên là thật, dì không lừa cháu."
"Vâng ạ!"
Tiểu gia hỏa lập tức vui vẻ trở lại, lại có động lực ăn cơm.
...
...
Hứa Sơ Nguyện nhìn cậu bé như vậy, không nhịn được cười.
Sau bữa trưa, cô đưa liên lạc của mình cho tiểu gia hỏa.
"Đây là số điện thoại của dì, cháu cũng có thể thêm dì vào WeChat. Về nhà phải ngoan ngoãn nghe lời, không được bỏ nhà đi nữa, bên ngoài rất nguy hiểm, biết chưa?"
"Vâng ạ, cháu biết rồi!"
Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó, Hứa Sơ Nguyện dặn tài xế: "Bác Lâm, bác đưa cậu nhóc về nhé."
"Vâng, tiểu thư."
Tiễn cậu bé lên xe rời đi, Hứa Sơ Nguyện mới tự bắt taxi đến viện nghiên cứu y học.
Bạc Yến Châu và Kỳ Ngôn đã đến trước đó.
Trong lúc chờ đợi, họ vẫn không ngừng tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-con-toi-chi-co-the-la-em/5052761/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.