Còn gì để nói nữa? Giữa họ, còn điều gì đáng nói sao?
Ánh mắt Hứa Sơ Nguyện bình thản nhìn hắn, giọng lạnh lùng: "Tôi không nghĩ ngoài chuyện này, còn có gì để nói với ngài Bạc! Hay ý của ngài Bạc là muốn hàn huyên tâm sự? Nếu vậy thì thật buồn cười, bởi chúng ta đã ly hôn sáu năm rồi, với một người chồng cũ, càng không có gì để nhắc lại!"
Bạc Yến Châu nghe cô một hai gọi mình là "ngài Bạc", tức đến nỗi phổi muốn nổ.
"Không có gì để nói ư? Cô không có, nhưng tôi có! Hứa Sơ Nguyện, cô không quên những việc mình đã làm chứ? Năm đó, không một lời từ biệt, cô đơn phương ly hôn, sau đó lại vì trả thù tôi mà làm chuyện đó... Bỏ chồng bỏ con đúng là sở trường của cô! Giờ đây, cô có thể đứng đây mà nói rằng không có gì để nói với tôi sao?"
Hứa Sơ Nguyện bị tròng lên chiếc mũ to tướng, cả người sững sờ.
Biểu cảm của cô vô cùng khó tin: "Tôi bỏ chồng bỏ con???"
Tên khốn này đang nói cái gì vậy???
...
...
Nếu không nhầm, năm đó, chính hắn nói rằng cưới ai cũng được.
Sau đó, còn để mẹ hắn mang hợp đồng ly hôn đến.
Còn chuyện bỏ con...
Lại càng buồn cười hơn.
Hai đứa con do cô sinh ra, một đứa không may mất sớm, một đứa luôn ở bên cô.
Cô từng nào giờ bỏ rơi chúng?
Hơn nữa, chuyện cô có con năm đó, hắn cũng đâu biết?
Nghĩ vậy, Hứa Sơ Nguyện không nhịn được, cười lạnh: "Bạc Yến Châu, anh bình thường chứ? Chuyện ly hôn, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-con-toi-chi-co-the-la-em/5052755/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.