Trong bánh kem có cài đặt bom hẹn giờ! Tin tức này khiến Tiêu Thính Quân kinh hãi. Ông vốn là muốn đến chỗ Tiểu Tử Phượng để xem con đính hôn, lại vô tình nghe được hai mẹ con họ đối thoại! Nghe được tin tức này, Tiêu Thính Quân cảm thấy mình giống như mệt lả. Cặp chân mềm nhũn, bước không nổi. Ông cố trấn định hoang mang sợ hãi, lặng lẽ lui ra ngoài. Tiêu Thính Quân không đi Đường Uyển tham gia hôn lễ Mật Đường, mà lựa chọn tham dự Tiêu Tử Phượng đính hôn. Có hai nguyên nhân, thứ nhất: ông sợ Mật Đường không muốn gặp người cha như ông. Khi cô hạnh phúc nhất, lại bị ông làm mất hứng! Thứ hai: ông là cha ruột trên danh nghĩa của Tiêu Tử Phượng, không tham dự cô đính hôn, sợ rằng cô sẽ bị Đổng gia khinh miệt. Ông hận Lương Bích Ngọc, nhưng không nghĩ hận Tiêu Tử Phượng. Nếu là cha trên danh nghĩa của cô, vì cô làm vài chuyện cuối cùng, cũng làbổn phận của Tiêu Thính Quân ông! Ông không ngờ, lại nghe một tin động trời như vậy. Ông càng không ngờ, Tiêu Tử Phượng cũng tham gia vào hành động của Lô Thanh Vân cùng Lương Bích Ngọc. Ông cũng không nghĩ tới, Tiêu Tử Phượng lại nhận Lô Thanh Vân làm cha nuôi! Cả nhà bọn họ, chẳng những quây quần bên nhau, lại còn lên kế hoạch hãm hại con gái ruột của Tiêu Thính Quân ông. Lòng áy náy mà Tiêu Thính Quân đối với Tiêu Tử Phượng cùng Tiêu Tử Đằng, lập tức không còn. Thật may là tài sản của ông đã giao cho Đậu Ngọc Nga. Nếu quả thật rơi vào tay bọn họ, Tiêu Thính Quân ông chết cũng không nhắm mắt. Mười hai giờ? Bom hẹn giờ sẽ nổ tung! Tiêu Thính Quân nhìn đồng hồ, đã mười một giờ bốn mươi! Trời ạ, còn có 20′, bom hẹn giờ sẽ nổ! Tiêu Thính Quân lấy điện thoại ra, gọi cho Đường Long. Nhưng không ai bắt máy! Gọi cho Mật Đường cũng không người nào nghe! Tiêu Thính Quân vừa gọi đến Đường uyển, vừa chạy ra khỏi khách sạn. Tiếng chuông đổ nhưng không ai nghe! Tiêu Thính Quân điều khiển xe của mình, chạy nhanh đến Đường uyển. Chỉ cần tăng tốc, ông sẽ chạy tới Đường uyển trước 12 giờ! Tiêu Thính Quân vừa lái xe, vừa suy nghĩ. Tại sao không ai tiếp điện thoại của ông? Chẳng lẽ, hôn lễ đã bắt đầu rồi? Chẳng lẽ, tất cả mọi người đang bận việc trong hôn lễ? Tiêu Thính Quân lái xe với tốc độ nhanh nhất. Ông chỉ nghĩ phải tới Đường Uyển trước 12 giờ, để cứu lấy mạng sông của con gái, con rể và các vị khách vô tội. Đường Uyển, ngập tràn vui sướng! Ngoài cửa, đỗ rất nhiều xe. Trong sân, kéo đầy ruybăng. Trong thính đường, vô số khách khứa đến dự. Đường Thương Long cùng đậu Ngọc Nga vui vẻ, ngồi trên cùng. Nhìn đôi thanh mai trúc mã từ từ xuất hiện, trong lòng tràn đầy vui sướng! Đậu Mật Đường mặc áo cưới dài chạm đất, được Đường Long cầm tay đi vào. Hai người cũng tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Thái tử Long mặc bộ vest đen, công chúa Phượng mặc váy trắng. Đi sau họ, rải hoa. Mầm Vân Vân cùng A Trung mặc lễ phục phù rể phù dâu, xuất hiện ở hôn lễ. Quý Ngọc Khang cũng đến, thỉnh thoảng chê bai Mầm Vân Vân."Vân Vân, thật không nghĩ tới, em mặc đồ phù dâu lại đẹp như vậy. Nếu mặc áo cưới nhất định sẽ đẹp hơn." "Học trưởng Quý, không phải anh muốn làm chú rễ của em đấy chứ?" Mầm Vân Vân biết Quý Ngọc Khang thích Mật Đường, anh nói như vậy, chẳng qua là đùa với cô thôi. Cho nên, cô cũng không chút kiêng kỵ đáp lễ lại. "Muốn, đương nhiên là muốn. Anh liền trở về chuẩn bị hôn lễ." trên mặt Quý Ngọc Khang lộ ra nụ cười trêu cợt. Mầm Vân Vân không nhịn được làm một cái mặt quỷ, cười: "Nói không giữ lời, nhất định sẽ làm cún!" "Nghi thức hôn lễ, bắt đầu!" người điều khiển chương trình cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người. Mật Đường giương mắt lên, quét một vòng. Ánh mắt của cô, không thấy bóng dáng của người kia. Trong lòng cô, không nhịn mà thất vọng. Thất vọng cùng cô đơn, không thể tránh khỏi ánh mắt của Đường Long. Anh dùng lực cầm tay nhỏ bé một chút, truyền cho cô an ủi và sức mạnh. Cô cảm kích nhìn anh một cái, trong mắt lại mông lung. Người đàn ông kia, dù sao cũng là cha của cô. Cho dù cô không thừa nhận ông, ông vẫn là cha cô. Cô hi vọng ông có thể tới tham dự hôn lễ của cô. "Nhất Bái Thiên Địa." Giọng nói người điều khiển chương trình cắt đứt Mật Đường suy nghĩ. Cô cầm tay Đường Long, quỳ xuống, lạy. "Nhị Bái Cao Đường." Đường Long cùng Mật Đường đứng dậy, lại quỳ lần nữa. "Mau dậy đi, mau dậy đi." Đậu Ngọc Nga nâng con gái, trong hạnh phúc có chua xót. Bà đi, hai đứa bé sẽ đau khổ. Mà bà chua xót chính là sau khi hôn lễ kết thúc, bà sẽ rời xa con gái. "Mật Đường, bộ trang sức này, là tượng trưng cho nữ chủ của Đường gia. Từ hôm nay trở đi, bộ đồ trang sức này, sẽ thuộc về con." Đường Thương Long lau nước mắt vui sướng, đem bộ trang sức giao cho con dâu. "Cám ơn cha." Mật Đường nhận lấy bộ trang sức đắt giá, trong lòng tràn đầy cảm kích cùng hạnh phúc. Từ hôm nay trở đi, cô chính là nữ chủ chính thức của Đường gia rồi. Từ hôm nay trở đi, trách nhiệm trên vai cô càng nặng thêm. Bảo vệ con cháu Đường gia, gánh nặng giáo dục con cháu Đường gia, liền rơi xuống người của cô. "Phu Thê Giao Bái." Mật Đường ngắm nhìn Đường Long, trong lòng dâng lên một loại hạnh phúc khó nói lên lời. Cô rốt cuộc cũng thành vợ của người đàn ông này. Cô và hai con sẽ có mái nhà hạnh phúc. Mật Đường cúi người thật sâu, thành kính quỳ lạy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]