Đậu Mật Đường cầm trong tay giỏ hoa, trong lòng vô cùng thích cũng tràn đầy nghi ngờ. Một giỏ hoa lài hé nở, giống như tuyết. Mùi hoa thanh nhã, xông vào mũi, xâm nhập vào phổi của cô. Lúc bị bệnh, nhận được một giỏ hoa, thật đúng là cực kỳ ấm áp. Khiến cô nghi ngờ, giá trị này giỏ hoa này không rẻ, không có lời nhắn lại không có địa chỉ gửi. Rốt cuộc là ai đưa đến? Người này sao lại biết cô thích hoa lài? Đồng nghiệp? Cô vừa tới làm việc ở Tiêu thị, nơi đó có đồng nghiệp thân ư? tên khốn Tiêu Tử Đằng kia, đã bị cha hắn đuổi đến Mĩ du học. khoa trưởng Tôn phòng thiết kế? Không thể nào! Tiêu Thính Quân? không có lý do! Chẳng lẽ, giỏ hoa này là của Quý Ngọc Khang đưa? Vì sợ cô từ chối nên cố ý nói thành đồng nghiệp? Nếu không thì, là của Đường Long đưa? Làm sao có thể? Anh ta không biết mình ở đâu mà! "Đậu Mật Đường, sao chuyện gì mày cũng nhắc đến anh ta hả? Chẳng lẽ, bệnh nặng lần thứ nhất, không khiến mày tỉnh hắn? Không được nhớ anh ta. Anh ta là vị hôn phu của Tiêu Tử Phượng, chẳng có bất cứ quan hệ gì với mày cả. Quên anh ta, là lựa chọn sáng suốt nhất." trong lòng Đậu Mật Đường âm thầm nhắc nhở mình, nhất định phải quên người đàn ông ấy. Nếu quyết định muốn quên người đàn ông này, sẽ phải cách xa vùng đất thị phi Tiêu Thị này. Tập đoàn Đường Thị và Tiêu Thị là người một nhà, nếu cô muốn tiếp tục sống ở Tiêu Thị thì nhất định phải gặp mặt anh. Đậu Mật Đường do dự nửa ngày, quyết định từ chức. Một phong thư từ chức, đặt trước mặt của Tiêu Tử Phượng. Tiêu Tử Phượng nhìn thư từ chức một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn thần thái sáng lạn của Đậu Mật Đường, trong lòng có một chút nghi ngờ không hiểu. Ả này muốn từ chức? Làm sao có thể chứ? Cho đến bây giờ đều là Tiêu thị bọn họ đuổi việc nhân viên, nào có nhân viên tự mình từ chức? Tiêu Thị thành lập bốn mươi năm, con nhóc này là người đầu tiên! "Cô từ chức?" Tiêu Tử Phượng không biết cô gái này cố ý, hay thật sự phải đi. Trong đầu của cô, chợt nhớ tới lời nói của Đường Long: Đối tốt với nhân viên của em đi, bằng không, bọn người mà đi mất thì em nhất định sẽ hối hận. Chẳng lẽ có người muốn cướp nhân viên của Tiêu thị? Con nhóc này muốn đi ăn máng khác? " Phó tổng Tiêu, thật sự là tôi muốn từ chức. Một người dọn vệ sinh thì không thích hợp ở lại Tiêu thị." trên mặt Đậu Mật Đường, hiện ra một nụ cười đùa cợt. Có lẽ, cô đang châm chọc sự hẹp hòi của Tiêu Tử Phượng. Cũng có thế, cô cười cợt chính mình. Nói thật, từ đi nhận việc làm mới này, Đậu Mật Đường cũng không có ý định từ bỏ. Nhưng cô không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đi từ chức, rẽ con đường khác mà đi. Dù có thích công việc này thì cũng không thể tiếp tục làm nữa. Bởi vì, nàng sợ nhìn thấy người kia, sợ đối mặt với anh. Ông trời, thích trêu đùa người ghê! Tại sao, anh lại là người hợp tác với cô? Tại sao, anh lại phụ trách nguyên vật liệu? Tất cả đều là mệnh! Tạo hóa trêu ngươi, thì dù làm việc gì cũng thảm! Trong mắt Đậu Mật Đường kiên quyết, càng khiến Tiêu Tử Phượng thấy rằng cô muốn đi chỗ khác làm. Nếu không có một công việc có tiền lương cao hơn, con nhóc này cam lòng rời Tiêu Thị sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]