Tiêu Thính Quân một mình nằm trong phòng ngủ, vẫn nghĩ tới tâm sự của ông. Tàn thuốc trên tay đã cháy đến tận cuối, ông cũng không phát hiện. "Trời ơi, bỏng chết tôi." Tiêu Thính Quân cảm giác sự đau đớn, mới nhìn. Bỏ đầu điếu vào gạt tàn, tiếp tục suy nghĩ chuyện kia. Làm sao bây giờ? Ông nên làm cái gì bây giờ? Hai đứa con ông hết mực nuông chiều, lại là mồi nhử để chiếm đoạt tài sản của ông. Người đàn bà chung gối chung chăn hơn hai mươi năm, lại là một kỹ nữ mưu mô. Ả cùng một người đàn ông khác đang lập kế hoạch chiếm tài sản. Ông là kẻ ngốc, nuôi vợ con cho gã Lô Thanh Vân kia hơn hai mươi năm. Nghĩ đến đây, tim của ông giống như bị bỏng. Làm gì để xử bọn họ đây? Đuổi bọn họ ư? Làm bọn họ cút xa mình? Vừa nghĩ tới muốn đem hai đứa bé đuổi đi, trong lòng của ông đã cảm thấy khó chịu. Hơn hai mươi năm, ông rất yêu hai đứa. Giữa bọn họ đã có tình cảm cha con sâu đậm. Hơn nữa hai đứa trẻ vô tội. Bọn họ chưa kịp ra đời, đã bị Lô Thanh Vân cùng Lương bích ngọc làm thành mồi nhử để lừa gạt, điều này có thể trách bọn họ sao? Chuyện này, không thể giận lây sang hai đứa bé! Coi như bọn họ biết chuyện này thì ông cũng không muốn quá tuyệt tình. Hắn có thể tha thứ hai đứa bé, nhưng không cách nào tha thứ cho Lương Bích Ngọc và Lô Thanh Vân, một đôi cẩu nam nữ kia. Sao để đối xử với cặp gian phu dâm phụ kia? Vạch mặt? Hay là...... Vạch mặt? không ổn! Nếu như vạch mặt, nhất định sẽ làm dư luận xôn xao. Mặt mũi của ông sẽ đặt ở chỗ nào? Hai đứa bé, làm sao còn chỗ nào khi gặp người quen đây? "Tiêu Thính Quân, mày nhất định phải nhịn. Chỉ cần mày có thể im lăng giữ bí mật này, rồi từ từ trừng phạt họ." Trừng phạt bọn họ, không nhất định cần phải công khai chuyện kia. Dần dần tách bọn họ ra, để cho bọn họ cả đời không gặp mặt nhau. trừng phạt như thế, mới là trừng phạt tàn ác nhất. (ợ! Theo Phong thấy thì cứ cạo đầu bôi vôi, thả trôi sông, tùng xẻo, ngũ mã phanh thây thì vẫn tàn ác hơn) Chuyện quan trọng bây giờ là nên đối phó vơi Lô Thanh Vân. bộ trưởng tài vụ Tiêu thị, không thể khiến cho Lô Thanh Vân đi ngay lập tức. Ông cũng không thể bỏ qua. Chuyện này mặc dù uất ức, nhưng cũng coi là trời xanh có mắt! Nếu như không phải ông phát hiện kịp thời, sợ rằng Tiêu thị sẽ đến tay cha con Lô Thanh Vân. Hiện tại, ông vẫn là chủ tịch Tiêu thị, còn nắm giữ mạch sống Tiêu thị. Vào lúc này, phát hiện chuyện bẩn thỉu này, cũng không coi là quá trễ. Chỉ cần tìm được Đậu Ngọc Nga, ông rồi sẽ biết, Đậu Mật Đường có phải con gái ruột của ông không. Nếu như Đậu Mật Đường thật sự là con gái ông, một nhà xa cách hơn hai mươi năm, cuối cùng còn có thể đoàn viên, tạo thành một gia đình hạnh phúc mĩ mãn! "Thám tử Lý, xin giúp tôi tra địa chỉ nơi sống của cô gái tên Đậu Mật Đường. Trong nhà có những ai, tình trạng kinh tế như thế nào? Sau khi chuyện thành công, tôi sẽ không bạc đãi cậu." Tìm một thám tử tư, hỏi thăm thân thế Đậu Mật Đường, đây chỉ là chuyện nhỏ. "Tiêu tổng, tôi lập tức thăm dò ngay. Trong vòng ba ngày, sẽ cho ông câu trả lời chắc chắn nhất." Trong điện thoại, truyền đến tiếng nói của thám tử Lý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]