Cô vung tay hất cái tay kia ra, cái cốc đổ xuống, cà phê nóng hổi chảy xuống khăn trải bàn trắng muốt, giống như là nước mắt đậm màu. Cà phê nóng hổi bắn lên bàn tay trắng nõn của Trình Nhã Như, lập tức một trận đau đớn tận tim, cô ta đột nhiên rút tay về, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh. Sắc mặt Hải Diêu dần dần đỏ bừng, hô hấp cũng nặng nề, trong mắt của cô dần dần bốc lên một ngọn lữa, phần phật đốt thành một mảnh: "Cậu dựa vào cái gì? Trình Nhã Như, cậu dựa vào cái gì mà ra lệnh cho tôi!" Trình Nhã Như cúi đầu xuống, bàn tay của cô chống lên trán, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống: "Hải Diêu, tớ yêu anh ấy, vẫn luôn yêu anh ấy..." "Cậu đừng bảo là cậu yêu anh ấy! Cậu yêu anh ấy thì vì sao lại rời khỏi anh ấy? Cậu có biết cậu rời đi ròng rã ba năm, là tôi ở bên anh ấy, là tôi cùng anh ấy bước tiếp, là tôi cùng anh ấy xóa nhòa hình ảnh của cậu, lúc anh ấy cần cậu thì cậu đang ở đâu?" Cô đang giận dữ nên cũng cao giọng hơn, học sinh trong quán cà phê quay đầu nhìn qua, Hải Diêu nắm chặt khăn trải bàn màu trắng viền ren, ngón tay dùng sức đến mức gân xanh nổi lên, cô dần áp chế lửa giận xuống. "Tớ có nỗi khổ tâm..." Trình Nhã Như lau nước mắt, cô ta ngước mắt nhìn về phía Hải Diêu, giọng nói khàn khàn, từng câu nói ra lại đâm thẳng vào trái tím: "Đúng, tớ thừa nhận cậu bỏ ra rất nhiều, thế nhưng tình cảm không thể dùng sự trả giá để tính toán, Diêu Diêu, đã lâu như vậy, chẳng lẽ cậu thật sự nhìn không ra Thế Quan căn bản cũng không thích..." "Đừng nói nữa!" Hải Diêu đứng lên, cô đưa tay ngăn không cho Trình Nhã Như nói thêm gì nữa, ánh nắng vàng kim chiếu lên da mặt cô, da thịt trắng nõn đến chói mắt, tinh tế đến mức có thể nhìn thấy cả mạch máu. Ba năm không gặp, Trình Nhã Như lại không thể không cảm thán một câu, cô gái nhỏ năm đó còn mang theo vẻ non nớt, cô đã trổ mã thành một cô gái xinh đẹp khiến ánh mắt đàn ông phải dừng lại. Trong lòng bỗng nhiên khó chịu như bị đặt lên một tảng đá, từ cảm giác mãn nguyện thỏa thuê được về nước cho đến sự lo lắng bây giờ, Trình Nhã Như mơ hồ có cảm giác, Đông Hải Diêu không dễ đuổi đi như trong tưởng rượng của cô ta. "Những chuyện này không phải tôi muốn suy nghĩ là được, cũng không phải do cậu quản lý, dù sao, hiện tại anh ấy là chồng tôi." Hải Diêu thật sâu vào cô ta, khóe môi quật cường khẽ nhếch lên: "Nhã Như, chúng ta từng là bạn bè, có mấy lời tôi cũng không muốn nói quá trực tiếp, nhưng tôi không nói không có nghĩa trong lòng tôi không rõ ràng..." Trình Nhã Như nghe vậy lập tức tròn trợn hai mắt nhìn cô: "Hải Diêu, cậu..." "Nhã Như, cậu đã nghe có câu nói, chồng của người khác tuyệt đối không được đụng vào chưa." Cô dừng một chút, giọng nói dịu đi một chút: "Dù là cậu có muốn, dù là cậu cảm thấy anh ấy vốn dĩ là của cậu, cũng đừng đụng vào." Không biết có phải giọng điệu của cô chọc giận Trình Nhã Như không, cô ta bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, khẽ vươn tay chỉ vào mũi cô cao giọng nói: "Đông Hải Diêu, cậu có lập trường gì mà dạy tôi? Ban ơn huệ rồi bắt người ta cưới cậu, sống chết ngồi ở đó không thả ra sao? Cậu đã nghe qua câu nói này chưa? Không được người kia yêu, đó mới là bên thứ ba!" Hải Diêu chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch. Trình Nhã Như thấy cô như vậy, càng châm chọc cười một tiếng, giọng điệu càng cay nghiệt hơn: "Lại nói, cậu có bao nhiêu thanh cao? Mới vừa nói chính nghĩa lẫm nhiên giống như nhân phẩm của cậu rất tốt, còn không phải cũng yêu thích bạn trai của bạn thân mình sao! Còn không phải người ta vừa mới chia tay liền thừa chỗ trống mà chen vào? Đông Hải Diêu, cậu tự nhìn lại một chút, cậu là thứ tốt đẹp gì?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]