Cô không biết vì sao cô lại khóc, dường như cô đã mất đi một thứ gì rất quý giá trên người, cả người cô đau đớn, Hải Diêu cảm thấy, thế giới trước mắt cô thật mơ hồ.
Bước chân của cô dừng lại, ánh đèn trên phố mơ hồ, Hải Diêu đứng ở đó, nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng nhô lên của mình, nước mắt cũng không thể kìm nén, chảy ra mãnh liệt.
Một chiếc xe chạy qua người cô, đi về phía trước, từ từ dừng lại.
“Anh Huân…….Đông tiểu thư còn chưa có quay về.” Lý Huyền nhìn thấy phòng trọ tối đen, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Dường như Thang Khải Huân không nghe thấy, cố chấp nhìn về phía cánh cửa đang đóng.
Nửa gương mặt anh chìm vào trong bóng tối, ánh đèn lúc tối lúc sáng khiến cho đôi mắt anh càng trở nên mơ hồ, nguyên bản đôi mắt anh màu đen lại bị bóng đêm nhuộm lên càng đen như mực, cả người anh không nhúc nhích, giống như một tảng đá.Lý Huyền không dám lên tiếng quấy rầy anh, trong lòng anh ta thở dài một tiếng, yên lặng xoay người sang chỗ khác.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mặt trời cũng dần hiện lên thay thế cho bóng đêm.
Hai mắt Lý Huyền đỏ bừng, ngáp không ngừng, anh ta quay lại nhìn Thang Khải Huân, anh vẫn giữ nguyên tư thế kia, giống như cả đêm không hề thay đổi.
Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy trên áo sơ mi của anh có vết nhăn, trên cằm anh cũng có lún phún râu, nguyên bản đôi mắt có thần như chim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-chua-ket-hon-tinh-nhan-mot-ngay-cua-tong-giam-doc/3029625/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.