Hải Diêu tựa người vào cửa, cắn chặt môi, cô nín thở nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Cố Diệc Thù cười vui vẻ, cách một cánh cửa vẫn có thể nghe thấy: “Cô thật biết nói chuyện nhưng mà có thể có không biết, người bên ngoài đều nói tôi không xứng với anh ấy!”
“Cố tiểu thư đừng khiêm tốn, với dung mạo và nhân phẩm của cô sao lại không xứng với Thang tiên sinh? Tôi cũng nghe người ta nói chuyện tốt của Cố tiểu thư và Thang tiên sinh cũng sắp đến gần rồi phải không?”
Cố Diệc Thù lại che miệng cười duyên, ánh mắt lưu luyến nhìn về phía Thang Khải Huân, giọng nói mang theo sự hạnh phúc: “Loại chuyện như này, có đạo lý nào là do nhà gái nói ra, Thịnh tiểu thư vẫn nên hỏi Thang tiên sinh đi!”
Thịnh Hạ nghe vậy cũng cười, Thang Khải Huân đứng đó, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, bên không không có một tiếng động, nói là đi rửa hoa quả……….nói dối cũng không xong. Cố Diệc Thù rất biết điều tiết bầu không khí, cho dù trong lòng Thịnh Hạ hận Cố Diệc Hàn cũng không thể không thích Cố Diệc Thù, có rất ít người có năng lực này, trời sinh vô cùng khôn khéo.
Hải Diêu bưng hoa quả đi ra, vẻ mặt nhàn nhạt, Cố Diệc Thù cũng nhìn cô, lễ phép cười một tiếng, ánh mắt ấm áp nhìn cô khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu: “Bảo Bảo được mấy tháng rồi? Cô có cảm giác gì? Ai nha, tôi thật hâm mộ cô, sắc mặt của Đông tiểu thư có vẻ cũng rất tốt.”
Hải Diêu vuốt ve bụng dưới: “Hơn ba tháng rồi, Cố tiểu thư là người có phúc khí, tương lai…”
“Tương lai cô và Thang tiên sinh ở cùng một chỗ, dĩ nhiên sẽ có Bảo Bảo, hơn nữa cô và Thang tiên sinh đều là nhân trung long phượng, dĩ nhiên bảo bảo cũng sẽ là nhân trung long phượng, Cố tiểu thư không cần hâm mộ tôi, đến lúc đo, người người gặp Cố tiểu thư đều phải hâm mộ phúc khí của cô.”
Cố Diệc Thù bị lời nói này của cô tươi cười càng rạng rỡ hơn, cô ta vươn tay kéo tay ông tay áo của Thang Khải Huân: “Khải Huân, anh nhìn vị tiểu thư này xem, cái miệng này thật khiến người ta vừa yêu vừa hận, em khen cô ấy vài câu, cô ấy liền khen em như này!”
Hải Diêu nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô ta, có chút bực bội, cô cầm áo khoác và túi nói: “Tôi còn có chút việc xin phép đi trước, Hạ Hạ, buổi chiều tớ lại đến thăm cậu, cậu nghỉ ngơi cho tốt.”
Cố Diệc Thù cũng lôi kéo Thang Khải Huân đứng dậy: “Chúng tôi cũng nên đi rồi, không bằng để Khải Huân lái xe đưa cô đi? Cô bắt xe cũng không tiện.”
Hải Diêu nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi có bạn tới đón.”
Lục Thế Quân nói muốn đến thăm Thịnh Hạ nhân tiện đến đón cô, tuy nhiên cô không đồng ý gặp anh ta, nhưng giờ phút này, dùng anh ta làm tấm mộc cũng tốt, nếu không………..cô thật sự lo lắng mình sẽ để lộ ra sự kì quái nào đó. Mấy ngày nay, cô càng ngày càng kỳ lạ, mỗi lần thấy Thang Khải Huân liền muốn nổi giận, mỗi lần nhìn thấy Thang Khải Huân và Cố Diệc Thù ở cùng một chố, trong lòng cô lại thấy không thoải mái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]