Chương trước
Chương sau
Những chuyện này cũng không có gì, khiến cho người khác chú ý là những đứa bé nhà họ cố chỉ có Cố Diệc Hàn và Cố Diệc Thu là cùng cha cùng mẹ, còn Cố Diệc Dương và Cố Diệc Thù là cùng cha khác mẹ, nói đúng hơn, ông Cố có ba người vợ.

Mà trong những vị phu nhân đó, cũng chỉ còn lại Tạ Nhị còn ở lại nhà họ Cố, đây cũng là mẹ đẻ của Cố Diệc Thù, hai người còn lại đã qua đời từ sớm.

Mối quan hệ rắc rối này khiến cho mối quan hệ của anh em nhà họ Cố cũng trở nên phúc tạp hơn những gia đình bình thường, hơn nữa hiện tại, sức khỏe ông Cố không tốt, mâu thuẫn giữa Cố Diệc Dương và Cố Diệc Hàn càng trở nên gay gắt.

Cố Diệc Dương đã lôi kéo không ít người, căn cơ ngày càng vững chắc, chỉ là anh ta là một người quá bảo thủ, Hằng Xa dưới sự lãnh đạo của anh ta không ngừng phát triển, nhưng cũng không có thành tích nổi bật nào, dự án này sẽ là một thời cơ tốt cho Cố Diệc Hàn!

“Được, ân tình này của Thang tiên sinh, tôi nhớ kỹ.” Cố Diệc Hàn từ từ đứng dậy, trên mặt thiếu đi sự kiêu ngạo và lỗ mãng như lúc đầu, giống như biến thành một người khác.

Thịnh Hạ nghe thấy anh ta nói vậy, cô không dám tin, nghiêng người nhìn anh ta, mà ánh mắt anh ta cũng dừng lại trên người cô.

“Coi như em tốt số, hôm nay Thang tiên sinh và chị hai đều nói giúp cho em nên tôi tha cho em một mạng.” giọng nói Cố Diệc Hàn trầm thấp, anh ta nói rất chậm nhưng lại có vẻ u ám, Thịnh Hạ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài, còn sợ hơn so với lúc anh ta tức giận.

“Đừng sợ.” giọng nói Hải Diêu nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, giống như một cơn gió thổi đi sự lo lắng của Thịnh Hạ, Thịnh Hạ đưa tay đè lên huyệt thái dương, nơi đó đang nhày thình thịch, trên trán cô đều là mồ hôi lạnh.

Sắc mặt cô dần dần trở nên trắng bệch khiến cho đáy mắt Cố Diệc Hàn có ý cười: “Bắt đầu từ ngày mai, đừng để cho tôi nhìn thấy em, nếu như em lại xuất hiện trước mặt tôi, vậy thì cũng đừng trách tôi.”

“Anh yên tâm, loại người biến thái giống như anh, không có ai muốn gặp!” Hải Diêu không nhịn được nói, sắc mặt Cố Diệc Hàn thay đổi, Thang Khải Huân xoay người, quát Hải Diêu: “Em im miệng! Còn không nhanh đưa Thịnh tiểu thư đến bệnh viện? Cả ngày nói năng không suy nghĩ, may mà tam thiếu gia rộng lượng không so đo với em, nếu không em cũng không có quả ngon mà ăn!” 

Bỗng nhiên Hải Diêu bị Thang Khải Huân trách cứ, nhất thời không kịp phản ứng, mũi chua xót, vành mắt ngấn nước, ủy khuất nói: “Anh hung cái gì, không phải đến hôm nay anh mới biết em ăn nói như vậy! Em không có quả ngon mà ăn cũng không cần anh lo!”

Nói xong giậm chân một cái, xoay người bỏ ra ngoài như một đứa trẻ.

Thang Khải Huân bị cô mỉa mai, trong lòng vừa tức vừa giận lại buồn cười, vừa định gọi cô lại, đã thấy cô quay lại kéo Thịnh Hạ rời đi, lúc ra cửa còn không quên trợn mắt nhìn anh, dáng vẻ không khác như lúc bọn họ còn yêu đương!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.