Tham gia xong bữa tiệc sinh nhật, Tô Hàng gửi tin nhắn cho tài xế Vương thông báo là không cần tới đón.
Tô Hàng dắt Chu Chu cũng đi bộ dọc theo theo bên đường.
Những cây ngô đồng bên phố đã ngả vảng, lá của cây rơi đầy trên vỉa hè, ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua những tán lá. Tô Hàng nắm tay Chu Chu giẫm lên những chiếc lá vàng, phát ra âm thanh giòn giã, vỡ vụn.
Tháng 11, ở Bắc thành, những cây ngô đồng đã trở thành địa điểm nổi tiếng để tạo ra những bức ảnh đẹp, và đây cũng là biểu tượng của Bắc thành.
Chu Chu tung tăng nhảy nhót ở đằng trước, Tô Hàng đi ở phía sau nhìn bóng dáng vui sướng của Chu Chu, nhanh tay chụp một bức ảnh gửi cho Hoắc Tự.
Chỉ trong chốc lát Hoắc Tự đã gọi điện tới.
"Tham gia xong tiệc sinh nhật rồi à, muốn anh đi đón sao?" Hoắc Tự hỏi.
"Không cần đâu, em đang trên đường về nhà, đi bộ cũng chỉ hơn mười phút thôi" Tô Hàng mở miệng, "Tiếc là lần này anh không nhìn thấy phong cảnh mùa thu ở đây."
"Vậy lần sau Hàng Hàng có thể cùng với anh đi xem không?" Hoắc Tự khẽ cười, giọng trầm thấp thông qua microphone truyền đến lỗ tai Tô Hàng, làm tai cô có chút ngứa ngứa.
"Không được," Tô Hàng ngại ngùng, nói tiếp: "Không những cùng nhau xem cảnh thu, mà còn muốn cùng anh xem hết tất cả bốn mùa."
Hai người cách nhau qua màn hình, lại giống như có thể nghe được tiếng tim đập của đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-chu-tich-cua-vai-phan-dien/2434955/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.