Tiếng thét chói tai, cung nữ chạy tán loạn, các phu nhân ở hoa viên hoa dung thất sắc, ở trong đao quang kiếm ảnh, nhiều loại hoa gãy nát khắp sân. Hậu Thụy Phong một tay cầm kiếm, đứng ở trên núi giả xa xa, nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng Chiêu Hòa công chúa. Lần này Nam Cương chiến bại, cùng Thiên triều đàm hòa, nhưng Nam Cương có một bộ phận đại thần phái chủ chiến kiên quyết phản đối nghị hòa, phái ra sát thủ ám sát ở tiệc khánh công. Bên người hoàng đế Thiên triều đều là trọng binh gác, bằng vào khả năng đám thích khách này căn bản không thể gần người. Cho nên đám đại thần phái chủ chiến liền đem chủ ý đánh tới trên người hoàng thân quốc thích. Trong viện này đều là nữ quyến, thị vệ đều gác ở ngoài, có Thái Hậu, công chúa và gia quyến trọng thần trong triều ở trong đó. Thái Hậu đang ở cung điện lộ đài giữa hồ, khó có thể tiếp cận, mà Chiêu Hòa công chúa ở trong viện xem diễn ngắm hoa, cho nên đã trở thành mục tiêu tập trung ám sát. Các đại thần phái chủ chiến của Nam Cương cho rằng, chỉ cần giết được Chiêu Hòa công chúa, như vậy Thiên triều cùng Nam Cương sẽ không có khả năng ngồi xuống nghị hòa, chiến sự lại xảy ra, khi đó đám đại thần chủ chiến này có thể mượn cơ hội này, phát động nội loạn, soán vị đoạt quyền. Hành động ám sát vừa xảy ra, hoàng đế liền lập tức phái thị vệ đến nghĩ cách cứu viện, Hậu Thụy Phong cũng lĩnh mệnh chạy đến, lúc này thị vệ trong cung cùng đám thích khách đang quấn lấy nhau, tiếng kêu, ánh lửa, vang vọng toàn bộ trước sau điện cung. Màn đêm dày đặc, chung quanh quang ảnh trùng điệp, chỗ núi giả xa xa, mơ hồ nghe thấy âm thanh có người la lên. Hậu Thụy Phong hướng bên kia nhìn lại, Hậu Thụy Phong thấy không rõ chính mặt người nọ, chỉ thấy thân ảnh kia một tay cầm đoản kiếm, gian nan triền đấu cùng hai nữ thích khách. Nàng kia võ nghệ cũng không cao, thân pháp cũng không đặc biệt cao minh, trừ bỏ dáng người cao lớn một ít, cũng không chỗ gì đặc biệt so với đám nữ tử khác trong viện. Nhưng một thân ảnh bình thường như vậy, chỉ nhìn liếc mắt một cái, khiến cho hô hấp Hậu Thụy Phong đều cơ hồ đình trệ. Thân ảnh trước mắt này cái, cùng bóng người trong trí nhớ dần dần trùng hợp. “Ca, huynh xem bộ kiếm pháp này muội múa thế nào?” Thiếu nữ có lúm đồng tiền như hoa ở trước mắt chớp động, giơ lên khuôn mặt tràn ngập sức sống thanh xuân, gương mặt non nớt tràn đầy chờ mong. “Uyển Tâm nhà ta thật sự là băng tuyết thông minh! Học một biết mười!” Hậu Thụy Phong cười đi tới, dùng khăn sạch sẽ lau đi mồ hôi trên mặt cho muội muội, cầm lấy kiếm trong tay muội muội, nói: “Uyển Tâm, ca lại múa một lần cho muội xem, muội chú ý nhìn một chút.” Dưới tàng cây hoa lê, thiếu niên hăng hái vũ động trường kiếm, đóa hoa bay xuống, bị trường kiếm của thiếu niên chém dứt, bay múa trong không trung. Vẻ mặt thiếu nữ nghiêm túc đứng ở một bên, vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Thật không hổ là ca, kiếm pháp này cho muội múa nhìn mềm nhũn, nhưng là từ tay ca ca xuất ra thì mạnh mẽ hữu lực, so với muội mạnh hơn rất nhiều.” Hậu Thụy Phong thu hồi kiếm, sủng nịch sờ sờ tóc muội muội, nói: “Uyển Tâm, chiêu mới vừa rồi tên là trường câu lạc nguyệt, muội nhớ cho kĩ, đây chính là chiêu thức bảo mệnh. Luyện kiếm đều không phải là chuyện một sớm một chiều việc, muội mới học một lần, có thể múa thành như vậy đã là không dễ.” “Ca, muội đây lại thử một lần cho huynh xem!” Thiếu nữ hưng phấn gương mặt đỏ bừng, cầm lấy kiếm, thân ảnh linh hoạt vũ động… Là kiếm pháp gia truyền của Hậu gia, nhất định đúng! Hậu Thụy Phong cảm thấy cả người huyết dịch đều sôi trào lên, hắn cầm kiếm, nhanh chóng chạy như điên về phía nàng kia, trong lòng nôn nóng giống như dầu nóng trên lửa đỏ: ngươi rốt cuộc là ai, làm sao có thể biết kiếm pháp gia truyền của Hậu gia? Uyển Tâm, là muội sao? Không, Uyển Tâm đã qua đời, nàng đó là ai? Dưới chân Hậu Thụy Phong không ngừng, trong lòng lại loạn một cục. Bỗng nhiên, thấy một nữ thích khách nhích lại gần người, kiếm trong tay xẹt qua bụng nàng kia, tim Hậu Thụy Phong đều chạy tới cổ họng, trong lòng niệm: đừng có việc gì! Trăm ngàn đừng có việc gì! Chỉ thấy nữ tử đó không để ý vết thương, bay thẳng nhào đến trong ngực nữ thích khách, rồi sau đó nhanh chóng giết một người. Huyết dịch toàn thân Hậu Thụy Phong đều đình trệ, không để ý thích khách thỉnh thoảng nhảy ra bên cạnh từ theo chỗ tối, mà toàn lực ứng phó chạy về phía nữ tử đó! Đợi cho tới khi Hậu Thụy Phong đuổi tới, bên ngoài núi giả chỉ chừa lại hai thi thể nữ thích khách. Hậu Thụy Phong thoáng đứng lại, nhìn vết máu uốn lượn trên đất, vẫn kéo dài đến bên trong núi giả. Hậu Thụy Phong biết, nàng liền ở bên trong, bản thân bị trọng thương, sinh tử không rõ. Cầm kiếm đi vào, theo bản năng ngừng thở, trong bóng đêm tìm kiếm thân ảnh nàng kia. Bỗng nhiên dưới chân đá phải một cỗ thi thể, trong lòng Hậu Thụy Phong lộp bộp một cái, đến khi nương theo ánh trăng mỏng manh thấy rõ đó là nữ thích khách, tâm mới lại buông xuống: không phải nàng kia, may mắn không phải nàng. Tiếp tục đi vài bước vào trong, Hậu Thụy Phong thấy Chiêu Hòa công chúa nửa ngồi dưới đất, trong lòng ôm một người phụ nữ cả người đầy máu. “Công chúa?” Hậu Thụy Phong nửa quỳ trên mặt đất, nhận ra người trong lòng Chiêu Hòa công chúa, chính là cô gái mới vừa rồi ở bên ngoài sử dụng kiếm pháp Hậu gia. Chiêu Hòa công chúa đang thất thần, nghe thấy có người gọi tên của nàng, ngẩng đầu, nhận ra là Hậu Thụy Phong, nhanh chóng hô to: “Tướng quân! Mau gọi ngự y tới cứu người, bản cung không thể để cho nàng chết, bản cung còn có chuyện muốn hỏi nàng! Nàng không thể có chuyện!” Chiêu Hòa công chúa cúi đầu, nước mắt rơi trên mặt người đang hôn mê ở trong lòng. Mới vừa rồi Cố Vãn Tình cả người đầy máu chạy đi vào, sau khi nhìn thấy Chiêu Hòa công chúa cũng không có bị thương, một câu đều chưa kịp nói, liền hôn mê bất tỉnh. Chiêu Hòa công chúa khóc ôm thân thể của nàng, đang muốn đi kêu cứu binh, liền thấy Hậu Thụy Phong chạy vào. Hậu Thụy Phong đang quan tâm tới nàng kia, vội vàng gật đầu, nói: “Công chúa yên tâm, vi thần chắc chắn bảo hộ công chúa chu toàn.” Rồi sau đó quay người ra núi giả, nhìn thấy bên ngoài thị vệ đã đem thích khách diệt không sai biệt lắm, trong viện trước mắt một đống hỗn độn. Hậu Thụy Phong kêu vài thị vệ lại đây hộ giá, bản thân lại chạy vào núi giả, nói: “Công chúa, bên ngoài đã an toàn, thỉnh cùng vi thần đi ra ngoài.” Chiêu Hòa công chúa mới vừa rồi giết người, bị dọa không nhẹ, nhưng còn có thể miễn cưỡng bảo trì trấn định không thể làm mất thể diện công chúa. Nàng gật gật đầu, nói: “Mau đi ra, Bình Thân vương phi bị thương không nhẹ, phải tức tốc trị liệu.” Vương phi, Bình Thân vương phi? Cô nương đó mới vừa rồi sử dụng kiếm pháp của Hậu gia, cư nhiên là Bình Thân vương phi! Chiêu Hòa công chúa nhẹ nhàng đem Cố Vãn Tình đặt ở trong lòng mình, Hậu Thụy Phong thấy cả người nàng đều là máu, một vết thương do kiếm ngay bụng đang chảy máu. Hậu Thụy Phong tuy rằng là một võ tướng, xuống tay chém giết qua vô số người, nhưng lúc này hắn thấy cô nương nhu nhược bị trọng thương đó, lại không biết như thế nào tim giống như bị ai bóp một cái, lảo đảo một cái, khó khăn chống vào núi giả mới đứng vững. Chiêu Hòa công chúa ôm Cố Vãn Tình miễn cưỡng đứng dậy, Hậu Thụy Phong thấy Chiêu Hòa công chúa chính mình đứng thẳng đều miễn cưỡng, càng đừng nói lại ôm một người, liền không cần suy nghĩ tiến lên một bước, muốn ôm lấy người trong lòng công chúa. Chiêu Hòa công chúa cau mày, vội nói: “Tướng quân chậm đã, để cho bản cung làm đi, ngươi kêu cung nữ chờ bên ngoài.” Hậu Thụy Phong sửng sốt một chút, lập tức ý thức được là chuyện gì xảy ra. Hắn là một tên quê mùa hàng năm đi đánh giặc, tự nhiên không thể thận trọng như công chúa. Nam nữ có khác, tuy rằng lúc này Bình Thân vương phi đang bị trọng thương hôn mê, bất đắc dĩ bị Hậu Thụy Phong bế đi ra ngoài, cứ như vậy truyền đi ra ngoài, nhất định sẽ có tổn hại danh dự của vương phi. Chiêu Hòa công chúa là kim chi ngọc diệp, nhưng lúc này lại dị thường cẩn thận ôm Cố Vãn Tình, dùng hết khí lực bú sữa ôm Cố Vãn Tình đi vài bước, đến chỗ hơi chút trống trải, lập tức liền sai cung nữ tới đón người. “Các ngươi cẩn thận chút, tức tốc đem vương phi đưa đến tẩm cung của Thái Hậu, thỉnh viện thủ thái y viện tự mình đến trị liệu cho vương phi.” Sắc mặt Chiêu Hòa công chúa trắng bệch, khẩn trương nói. Trong tẩm cung của Thái Hậu. Cung nữ đem Bình Thân vương phi đưa vào nội điện, thái y đi theo vào chẩn trị. Hậu Thụy Phong là một nam tử, chỉ có thể lo lắng ở bên ngoài điện đợi chờ. Hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi vị Bình Thân vương phi kia, hắn muốn biết, nàng vì sao lại biết kiếm pháp chỉ người của Hậu gia mới biết? Bộ kiếm pháp đó, An Quốc Công chỉ dạy cho một mình Hậu Thụy Phong, rồi sau đó từ Hậu Thụy Phong dạy cho Hậu Uyển Tâm. Trừ bỏ ba người Hậu gia, liền ngay cả Lưu Tam Nương rất thân cận với Hậu Uyển Tâm năm đó, cũng không biết kiếm pháp gia truyền của Hậu gia. Hậu Thụy Phong chắc chắc, bộ kiếm pháp này cũng không có người thứ tư biết. Nhưng Hậu gia không thân chẳng quen Bình Thân vương phi, là vì cái gì lại biết kiếm pháp chính tông của Hậu gia? Từng vấn đề một quanh quẩn trong đầu Hậu Thụy Phong, hắn hận không thể lập tức vọt vào hỏi Bình Thân vương phi cho rõ ràng. Nhưng lúc này vương phi bản thân bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, lúc này Hậu Thụy Phong cũng chỉ có thể lo lắng chờ. “Chiêu Hòa, con của ta ơi, con có bị thương không?” Thái Hậu vừa thấy ái nữ trở về mặt không có chút máu, một thân đều là máu, nước mắt ngưng tại hốc mắt chảy ra. Bà tuy rằng làm thái hậu cao quý, nhưng vẫn là một mẫu thân, mới vừa rồi ở xa xa bà thấy Chiêu Hòa công chúa gặp nạn, hận không thể thay nữ nhi chịu khổ. “Mẫu hậu, nữ nhi vẫn chưa bị thương, thỉnh mẫu hậu yên tâm.” Chiêu Hòa công chúa cầm tay Thái Hậu trấn an nói: “Vết máu trên người nữ nhi đều là của Bình Thân vương phi, nàng vì cứu nữ nhi, cố gắng triền đấu với vài nữ thích khách, bản thân bị trọng thương, bảo hộ nữ nhi lông tóc không tổn hao gì.” Chuyện Cố Vãn Tình kéo tay Chiêu Hòa công chúa đi trốn, Thái Hậu cũng thấy rõ. Bất quá Thái Hậu chỉ thấy Cố Vãn Tình che chở Chiêu Hòa công chúa chạy vào trong viện, lại cũng không biết sau đó đã xảy ra cái gì. Nay gặp nữ nhi lông tóc không tổn hao gì, nhưng vương phi vì bảo hộ nữ nhi mà bị trọng thương, trong lòng không khỏi cảm khái vạn phần. “Công chúa!” Lúc này một cô gái khóc sướt mướt từ ngoài cửa chạy vào, khóc hô chạy về phía Chiêu Hòa công chúa, một phen cầm ống tay áo Chiêu Hòa công chúa, khóc lớn: “Công chúa, người có bị thương không? Vân Nhi rất lo lắng cho công chúa! Mới vừa rồi thích khách đột nhiên tập kích, Vân Nhi bị dọa không biết làm sao, đợi cho lúc phản ứng lại, đã không biết tung tích của công chúa. Vân Nhi rất lo lắng an nguy của công chúa, hận không thể thay công chúa chịu khổ! Nay nhìn công chúa bình an trở về, Vân Nhi cũng an tâm, ô ô ô, công chúa, Vân Nhi rất lo lắng cho người…” Hậu Uyển Vân khóc lê hoa đái vũ, bi thống vạn phần, than thở khóc lóc, tình chân ý thiết. Khi đó Hậu Uyển Vân né tránh thích khách tập kích, làm cho Chiêu Hòa công chúa bị lộ hết toàn bộ, Thái Hậu đều xem nhất thanh nhị sở. Hậu Uyển Vân vốn là một thiếu nữ, nàng ta bị dọa ngây người, theo bản năng né tránh, cũng là chuyện bình thường. Thái Hậu tuy rằng mất hứng trong lòng, nhưng cũng có thể lý giải nàng ta – một cô nương chưa thấy qua đao quang kiếm ảnh ở dưới loại tình huống kia làm ra phản ứng này là theo bản năng. Nhưng giờ nàng ta thoát hiểm chạy đến khóc kể… Thái Hậu không khỏi chán ghét: thời điểm gặp chuyện không may không thấy ngươi xuất lực, chạy so với ai khác đều nhanh hơn; nay thời điểm tranh công, nhưng thật ra so với ai khác đều tích cực hơn. Thái độ Chiêu Hòa công chúa đối với Hậu Uyển Vân cũng lạnh xuống. Mọi người nói hoạn nạn gặp chân tình, chỉ thấy qua một mặt Bình Thân vương phi có thể xả thân cứu người, nhưng vị thư đồng Hậu Uyển Vân chính mình vẫn che chở sủng ái, từ bé đến lớn lên này, một khi gặp nguy hiểm lòng bàn chân như bôi dầu chuồn mất tiêu, làm cho Chiêu Hòa công chúa rét lạnh tâm. Chiêu Hòa công chúa lười cùng Hậu Uyển Vân Nhiều lời, bỏ tay áo ra, lạnh như băng nói: “Bản cung đi vào nhìn vương phi bị thương như thế nào. Hậu thị, nằm bên trong là mẹ chồng của ngươi, ngươi liền một chút cũng không lo lắng sao? Một câu đều không hỏi xem sao? Ngươi không phải hiếu nữ sao, tại sao chỉ lo hỏi an nguy của bản cung, lại ngay cả mẹ chồng cũng không thèm quan tâm, hiếu thuận của ngươi đâu rồi?” Nói xong, Chiêu Hòa công chúa mặc kệ sắc mặt Hậu Uyển Vân trướng lên như gan heo, ngay cả quần áo đều không đổi, mặc váy áo đầy máu, đi nhanh tới nội điện. Trong nội điện, công nữ thái giám bận thành một đoàn. Viện thủ thái y viện tay vuốt chòm râu, phe phẩy một mái tóc trắng bóng, đang bắt mạch cho Cố Vãn Tình. “Thái y, vương phi bị thương thế như thế nào?” Chiêu Hòa công chúa ngồi ở bên giường, nhìn sắc mặt mất máu của Cố Vãn Tình, khẩn trương hỏi thái y. Thái y lắc đầu, nói: “Khởi bẩm công chúa, Vương phi thương thế không nhẹ, mất máu quá nhiều. Vi thần đã viết phương thuốc cho vương phi rồi.” “Vậy khi nào thì vương phi có thể tỉnh lại?” Chiêu Hòa công chúa nhẹ nhàng vuốt ve hai má Cố Vãn Tình, trong lòng mặc niệm: ngươi nhất định phải tỉnh lại, ta có lời muốn hỏi ngươi, ngươi làm sao mà biết ta gọi là Thạc nhi? Ngươi làm sao mà biết chiêu trường câu lạc nguyệt? Ngươi làm sao có thể nói là “Ngươi” dạy ta chiêu trường câu lạc nguyệt? Uyển Tâm, sẽ là ngươi sao? Thái y thở dài nói: “Khởi bẩm công chúa, lão thần vô năng. Vương phi khi nào hồi tỉnh, đành phải mặc cho số phận, xem tạo hóa của vương phi. Chính là… vương phi có một vết thương ngay bụng, cho dù là bình phục, sợ là sẽ ảnh hưởng sinh dục…” Viện thủ thái y viện y thuật cao minh, cũng không hư ngôn. Chiêu Hòa công chúa nắm chặt tay Cố Vãn Tình, nước mắt ào ào chảy xuống. Thái y đi ra ngoài thiên điện chờ lệnh, Thái Hậu tiến vào xem qua, thấy mặt Bình Thân vương phi không có chút máu, lại thấy nữ nhi của mình một bộ dáng mất hồn mất vía, nhanh chóng thông tri hoàng đế, lại đem dược liệu tốt nhất trong cung đưa đến cuồn cuộn không ngừng. Lúc Hoàng Thượng đuổi tới tẩm cung của Thái Hậu, Chiêu Hòa công chúa vẫn là ngay cả quần áo đều không đổi, vẫn canh giữ ở bên người Cố Vãn Tình, nước mắt vốn chưa từng ngừng chảy, khóc đến nỗi đôi mắt thũng thành quả đào. Hoàng Thượng nhìn lên thấy Bình Thân vương phi bị trọng thương, mày liền nhíu lại. Chuyện thích khách mới vừa rồi, các đại thần ở tiền điện đều biết hết rồi, Bình Thân vương Khương thái phó đã sớm gấp xoay quanh, nếu không có kiêng kị quy củ nội cung, nhìn bộ dạng của Khương Hằng hận không thể tự mình tới tìm thê tử của mình. Rồi sau đó lại nghe tin tức nói Bình Thân vương phi vì bảo hộ Chiêu Hòa công chúa mà bị thương, ánh mắt Khương Hằng nhìn thị vệ đến thông truyền đó, quả thực có thể giết người. Theo các đồng liêu cùng triều với Khương Hằng miêu tả, chưa bao giờ gặp qua Khương thái phó – luôn luôn ôn nhuận như ngọc – có ánh mắt đáng sợ như vậy. Lúc ấy Khương Hằng cơ hồ muốn xông vào cấm cung, may mắn bị An Quốc Công dùng võ lực ngăn cản lại. An Quốc Công nói Hậu Thụy Phong lấy danh nghĩa hộ vệ ở tẩm cung của Thái Hậu bảo hộ mọi người an toàn, một khi được tin tức trước tiên sẽ đến báo cho Khương Hằng, làm cho Khương thái phó đừng làm ra chuyện xúc động, tuy rằng ái thê sốt ruột là chuyện thường tình, nhưng quy củ trong cung không thể bỏ. Lúc này Khương Hằng mới cưỡng chế ý niệm xông vào cấm cung trong đầu. Nay hoàng đế thấy bộ dáng Bình Thân vương phi nửa chết nửa sống như vậy, lại nghe nói vết thương đó có khả năng ảnh hưởng sinh dục, Hoàng Thượng cảm thấy đầu to ra: Vương phi nhà người ta đang tốt lành đến ngự hoa viên ngắm hoa, nay lại biến thành bộ dạng như vậy, chuyện này phải nói làm sao với Khương Hằng ái thê như mạng đó đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]