Chậm rãi đưa đội ngũsắp xếp mười dặm, dân chúng đứng đầy đường, chỉ vì xem một người “nhànđức hiếu nữ” vang danh khắp thiên hạ – tam tiểu thư An Quốc Hầu phủ HậuUyển Vân.
Mà bảng hiệu “nhàn đức hiếu nữ” thánh thượng khâm ban, cũng đưa theo đội ngũ, được nâng rất cẩn thận.
Vài đứa trẻ đưa thân trong đội ngũ chạy băng băng vui đùa ầm ĩ, không nghĩsẽ đụng vào hỉ kiệu, đứng bên cạnh là bà mối Vương nhanh chóng lôi kéoquần áo đứa trẻ đó quát lớn: “Không có mắt, chạy loạn cái gì!”
Trong hỉ kiệu truyền đến một giọng nữ thanh thúy như lục lạc: “Vương ma ma,đứa bé tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, bà chớ nên trách nó, cho bọn nhỏvài hồng bao, để bọn nó chơi đi.”
“Vâng, tiểu thư thật đúng làngười thiện tâm.” Bà Vương lấy ra vài cái hồng bao từ trong áo, vài đứabé cười nháo đoạt hồng bao rồi bỏ chạy.
Dân chúng bên cạnh thấy vậy, đều cùng khen ngợi.
Cố Vãn Tình từ buổi sáng liền đứng ở cửa Khương phủ, trông mòn con mắt.
Năm ngày trước An Quốc Hầu cùng tiểu Hầu gia liền từ biên quan hồi kinh, vì hôn sự của Hậu Uyển Vân. Cố Vãn Tình nhìn phương hướng hầu phủ, tronglòng lo sợ bất an nghĩ: phụ thân cùng ca ca mấy năm nay có khỏe haykhông? Đánh giặc có bị thương hay không? Béo hay là gầy?
ThúyLiên nhìn vẻ mặt chờ đợi của Cố Vãn Tình, tưởng nàng đang mong tân nương tử, liền cười nói: “Tiểu thư, thời gian tân nương tử đến còn sớm rất,xem ngài gấp gáp chưa kìa, so với đại công tử còn sốt ruột hơn, khôngbiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-chong-trong-sinh-vs-nang-dau-xuyen-qua/1581816/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.