Tối ấy Hoài nhất quyết không ăn cơm mà chỉ nằm trong phòng, tôi biết Hoài đang buồn. Nếu là tôi chắc tôi cũng chỉ biết khóc, biết mình sai nên tôi cố ý mang cơm vào phòng cho Hoài. Vậy nhưng Hoài không thèm nhìn mặt tôi mà quay đi, giây phút này tôi trách bản thân mình nhiều lắm. Giá như tôi không tò mò, không nhiều chuyện thì mọi thứ đâu có đi xa đến thế này. 
Ngồi một lúc không thấy Hoài quay lại, dù tôi đã cố gắng nói chuyện nhưng Hoài cũng chẳng đáp lời. Biết Hoài khó có thể tha thứ cho mình nên tôi cũng chị biết nói lời xin lỗi: 
- Hoài à, chị xin lỗi nếu thời gian qua chị làm em khó chịu, nhưng quả thực lúc chiều chị không có ý soi mói em và cu Bom với mẹ. Chỉ là mẹ thắc mắc cu Bom không giống bố nên chị chỉ định phân tích cho mẹ hiểu là trẻ con nó chưa rõ nét để mẹ không nghị kị mà ghẻ lạnh Bom thôi. 
Hoài ngay lập tức quay lại chỉ thẳng tay vào mặt tôi mà nói: 
- Đến bây giờ mà chị vẫn cãi là chị không có ý gì à, không có ý gì sao suốt ngày chị nói con tôi không giống bố. Ở cả bữa tiệc đông người chị nói thể chả khác nào bảo tôi chửa hoang với kẻ khác rồi vu vạ cho cồng tôi. Còn hôm qua chị ghen tị vì con tôi được bà nội bế ẵm còn con chị thì không, nên chị cố tình chia rẽ đúng không? 
Hoài hiểu lầm, hiểu sai về tôi quá rồi, nhất định tôi phải nói rõ ràng với cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-chong-toi/536544/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.