Buổi tối, Mộc Nam trở về, Hân Hân tức giận kể lại chuyện cho anh biết.
Mộc Nam nghe xong thì từ chối cho ý kiến: “nghiêm trọng đến thế sao? bố mẹ anh thấy con thì vui vẻ, nên đùa con cho vui tí thôi. Ở quê, tất cả mọi người đều đùa trẻ con như thế.”
Hân Hân tức giận nói: “Trẻ con quan trọng hay là niềm vui của người lớn quan trọng, con em chẳng lẽ để họ chơi đùa như thế sao? Các anh coi con là cái gì thế?”
Mộc Nam vò đầu nói: “Ở thôn bọn anh, tất cả mọi người làm như thế mà. Không chỉ đùa con mình như thế, còn đùa con nhà người khác như thế, còn quá mức hơn thế này. Bố mẹ anh cũng quen rồi.”
Hân Hân tức giận đến gào lên: “Thế giờ anh có đùa con nhà đồng nghiệp cùng đơn vị thế không? Anh không sợ người ta chửi chắc?”
Mộc Nam dù sao cũng đi làm nhiều năm rồi, biết đây đích thật là lề thói cũ mà người thành thị hiện đại không thể tiếp nhận, cho nên cũng đổi giọng: “Ở đơn vị đương nhiên không được. Thanh niên bây giờ cũng ít rồi. Nhưng bố mẹ anh đã từng ấy tuổi, cả đời đều…”
Lúc này Hân Hân ngắt lời anh: “Em mặc kệ, dù thế nào con em không thể để cho họ đùa như thế! Anh phải lập tức nói rõ với họ, tuyệt đối không được như thế nữa!” Mộc Nam thấy Hân Hân nóng tính thật, hơn nữa chuyện này đích thật là cha mẹ mình không có lý, cũng không dám phản đối nữa, thành thật chạy đến phòng cha mẹ chồng truyền đạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-chong-nang-dau/143202/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.