Nhờ chính sách nghiêng về một phía của Mộc Nam, rốt cuộc mẹ chồng có thể buông tay buông chân trông trẻ. Bà tràn đầy vui mừng, cũng tự nhận là hết lòng hết sức. Có lẽ là do nhiều tuổi rồi, mẹ chồng vô cùng thích trẻ con, ngoại trừ ôm bé suốt, bà còn thích luôn chơi đùa với bé. Nếu như đứa trẻ mệt rồi muốn ngủ, bà sẽ đùa cho bé sôi nổi lên. Nếu như bé đang ngủ, bà sẽ phát ra tiếng vang ngay bên cạnh bé, vỗ tay này, gọi to này, rung chuông này, nói chung là làm mọi cách để bé tỉnh lại. Đứa bé vừa mở mắt thì mẹ chồng lập tức phấn khởi mà tiếp tục chơi với bé. Hân Hân giận vô cùng, nhưng con đã tỉnh rồi thì cũng hết cách. Về sau, mẹ chồng dứt khoát coi việc vỗ tay bên tai trẻ, đánh thức bé thành trò chơi của mình. Hân Hân thực sự không chịu nổi, dứt khoát khóa cửa phòng mình lại, không cho mẹ chồng vào. Nhưng mẹ chồng không vội vàng, người không vào được, tiếng có thể vào mà. Bà ở bên ngoài gõ cửa thật to, cật giọng hỏi: “bé ngủ chưa?” Vì vậy, em bé lại bị đánh thức. Hân Hân nói với mẹ chồng như thế không tốt, phải cho em bé ngủ, mẹ chồng còn tủi thân ghê gớm, cãi lại: “chẳng phải nó không ngủ còn gì?” Hân Hân sắp suy sụp mất, mỗi ngày chỉ cần Mộc Nam vừa vào cửa, Hân Hân sẽ bàn bạc với anh vấn đề này. Mộc Nam cũng đau hết cả đầu, vì mẹ chồng đã từng kể khổ với anh, rằng Hân Hân không cho bà chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-chong-nang-dau/143195/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.