Thúy Thúy cúi đầu, đi chậm rãi men theo con đường. Gió thổi rất mạnh, đến độ cô không tài nào mở nổi mắt, cô đành phải giữ chặt chiếc mũ áo lông vũ trên đầu, cố gắng che đôi mắt.
Trước mắt cô luôn xuất hiện ánh mắt kinh ngạc khó tin của Dương Chiến sau khi bị cô tát. Mặt anh chẳng biểu hiện gì, tất cả mọi sự phẫn nộ và uất ức đều hiện cả ra trong đôi mắt anh. Thúy Thúy không hối hận, giờ cô đã không còn là Thúy Thúy trước khi bị bệnh nữa, cô Thúy Thúy đó cả tin, không hề đề phòng bất cứ ai, gặp chuyện gì cũng nhẫn nhịn, còn phải tự an ủi mình một cách thật đáng thương, tự nhủ với mình, bị thiệt thòi là phúc.
Thực ra, trước khi cưới, mẹ Đại Lâm đã nhiều lần cố ý thử thăm dò giới hạn chịu đựng của cô, chà đạp lên lòng tự tôn của cô, cô đều nhẫn nhịn hết, luôn nghĩ rằng mẹ Đại Lâm là bề trên, kiểu gì cũng phải nhẫn nhịn.
Giờ đây hồi tưởng lại những chuyện cũ kinh tởm đó, ngoài sự căm hận mẹ Đại Lâm và Đại Lâm, Thúy Thúy cũng vô cùng căm hận chính mình. Cô căm hận con người trước đây của mình, chính là vì sự ngu xuẩn tột cùng của mình mới làm mẹ mất sớm, Hinh Hinh vào tù. Cái gọi là quy luật đào thải, giữ lại những cái tốt, đào thải cái xấu, cô nghĩ chính là chỉ loại người như cô, cần phải sớm bị đào thải, sống thêm chỉ làm lãng phí không khí và lương thực.
Ban ngày, cô làm việc ở công ty Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-chong-an-thit-ca-nang-dau/1404561/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.