Tại nhà Thuý Thuý.
Bố mẹ Thuý Thuý nhìn thấy mẹ Đại Lâm nằm bất động trên sàn, ánh mắt đờ đẫn, không biết phải làm thế nào. Mẹ Thuý Thuý thấy bà ta có vẻ đã chết rồi, trốn thật xa, rồi liên tục hỏi thảng thốt: "Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?" Bố Thuý Thuý trấn tĩnh lại, mạnh dạn bước tới, quan sát thật kỹ, nói hình như vẫn còn hơi thở, rồi lại sờ mạch đập của bà ta, có chút mạch đập rất yếu ớt. Bố Thuý Thuý lo lắng nghĩ, đưa đến bệnh viện? Thuý Thuý khó mà thoát được liên luỵ. Không đưa đến? Chết thì phải làm sao? Ở ngoài cửa vẫn còn Đại Lâm đang đập cửa liên hồi! Cuối cùng, quyết định gọi 120. Khi tiếng còi xe cấp cứu đến, Đại Lâm cũng theo họ vào nhà. Suốt từ nãy đến giờ, bên trong không có chút động tĩnh gì, mẹ anh vẫn còn ở bên trong, mẹ Đại Lâm là người luôn gào thét, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ.
Sau khi vào phòng, Đại Lâm nhìn thấy mẹ anh mặt mày trắng bệch đang nằm trên sàn nhà, tròng mắt bỗng chốc đỏ hoe, lao đến kéo mí mắt mẹ anh, khóc lóc cầu xin mẹ anh mau tỉnh lại. Bác sĩ bực mình vì anh gây trở ngại, bảo anh đứng sang một bên. Sau khi cấp cứu một hồi, đeo bình oxy, đặt mẹ Đại Lâm lên cáng, đưa vào xe cứu thương. Trước khi đi, Đại Lâm đằng đằng sát khí nhìn cả nhà Thuý Thuý, hằn giọng: " Nếu mẹ tôi có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ giết cả nhà các người!" Bố mẹ Thuý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-chong-an-thit-ca-nang-dau/1404540/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.