Trong nước, tại Thanh Đảo, trong căn hộ của Vương Hinh, Đại Lâm cầm dao thái đuổi chém bà lão. Đại Thiếu hào hứng đứng bật dậy, cầm điện thoại di động chụp lấy chụp để. Bà lão mặc dù đã cao tuổi, nhưng tay chân nhanh nhẹn, bà liền lẩn ngay ra ban công, đóng cửa ban công lại. Đại Lâm hung hãn lao theo, chém ngay vào cửa kính ban công, choang một tiếng, mảnh kính vỡ vụn thi nhau rơi xuống. Mảnh kính vỡ rơi vào cánh tay trần của Đại Lâm, chảy máu. Đại Lâm nhìn thấy mình bị chảy máu, lập tức hoảng hồn, miệng kêu: “Ôi mẹ ơi!” Rồi không biết phải làm gì nữa, giống như con nai giật mình sợ hãi đang ngơ ngác tìm mẹ.
Đại Thiếu, Minh Minh và Vương Hinh không hẹn mà cùng bĩu môi, nói: “Ôi, thật đúng không phải là đàn ông! Đập đầu chết quách cho xong, sống thế này thật lãng phí không khí!” Bố mẹ Vương Hinh thì luôn miệng than, con bé Thúy Thúy ngoan hiền tốt nết thế mà lại lấy phải thằng đàn ông không ra gì thế này! Ông ngoại Đại Lâm đi lên giành lấy dao của anh, còn tiện tay đập một cái vào đầu anh, chửi: “Đồ hỗn láo, ngay cả bà ngoại mày mà mày cũng dám đánh!” Mẹ Đại Lâm thấy con trai bị thương, bị ông ngoại đánh, xót con bèn lao đến bảo vệ con trai, hét lên với bố: “Bố có tư cách gì mà đánh Đại Lâm? Bố đã lấy một người đàn bà vô liêm sỉ, ngay cả Bá Bá cũng chẳng thèm trông nom! Còn có mặt mũi mà giành giật nhà với con à? Ngày nào mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-chong-an-thit-ca-nang-dau/1404536/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.