- Tôi phận đàn bà không dám quyết, có gì tôi sẽ bàn với chồng tôi.
Dung quyết định trả lời lão Quý như vậy rồi cô quay mặt bước đi. Nhưng Dung mới đi được mấy bước, lão Quý liền nháy mắt ra hiệu cho thanh niên cao gầy đứng cạnh lão vốn một tên chuyên bắt cóc người ở làng Đạo hành động. Tên đó đưa khăn tẩm thuốc mê vào miệng Dung rồi nhanh như cắt vác Dung về nhà lão Quý. Lão Quý xong việc rồi thì đủng đỉnh ra về.
***
Chiều muộn, cậu Minh cưỡi con ngựa trắng nhẹ nhõm trở về. Lòng cậu hân hoan lắm bởi bữa nay cậu bán vải được giá. Cậu đã mua cho Dung và người trong nhà ít bánh đa kê làm quà. Dung thích món này lắm mà. Cậu cũng mua cho Dung ít giấy dó với mực tàu để Dung học chữ. Cậu biết Dung thích học chữ từ hôm đầu tiên Dung tỉnh lại ở nhà cậu rồi, nên là cậu muốn dạy chữ cho Dung. Cậu Minh đương nhiên biết chữ, bởi lẽ cậu là con cháu nhà thầy đồ kia mà. Chữ cậu uyển chuyển, đẹp đẽ lắm ấy, đẹp y như con người cậu vậy, chỉ có điều hoàn cảnh của cậu không cho phép cậu theo nghiệp chữ mà thôi.
Ấy thế mà vừa cầm túi đồ bước vào nhà, cậu tìm quanh tìm quẩn một hồi cũng không thấy Dung đâu. Người nhà cậu cũng ngơ ngác không rõ nguyên nhân, bữa trưa không thấy Dung thì ai cũng thắc mắc rồi, nhưng ai cũng nghĩ hay Dung lại về nhà đẻ như lần trước nên cũng chưa vội sốt lo. Sau bữa mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-chang-chang-sai-mot-chuyen-lang-ai/2050076/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.