Bên phòng cô Hồng, đèn cũng đã bắt đầu được thắp. Cậu Minh vẫn ngồi lặng lẽ. Bỗng, cô Hồng từ đâu bước vào, tay cầm theo một khay cơm bốc khói thơm nức.
- Anh Minh ăn cơm đi, tối rồi, thức ăn này tôi chuẩn bị riêng cho anh đấy!
Cô Hồng ngượng ngùng, cô cũng mang theo cả phần cơm của cô nữa, trên tay con bé Bưởi theo sau. Cô lấy khay cơm từ nó rồi vẫy nó đi ra.
Cậu Minh không nhìn lên, vẫn cứ ngồi yên như tượng đá. Cô lại xắn thịt xắn tôm cho vào thìa cơm rồi đưa đến miệng cậu.
- Cơm ngon lắm, thật đấy! – Cô dứ dứ thìa cơm trước mặt cậu.
Cậu Minh bỗng đứng bật dậy, làm cô giật mình, đánh rơi cả thìa cơm. Cô Hồng cả giận, dỗi hờn:
- Anh đã nhận lời lấy tôi rồi cơ mà, có người chồng nào mà lạnh lùng như thế!
Cậu Minh vẫn im lặng, không nói gì.
Cô Hồng giận dỗi bỏ ra ngoài, để mặc cậu với hai khay cơm vương vãi.
Nhưng, chỉ một lát sau, cô đã quay trở lại. Cô mỉm cười:
- Anh ăn đi, để còn có sức mà đưa cô Dung đi chứ!
Lần này câu nói của cô có hiệu lực thật. Mặt cậu Minh sáng lên. Cô biết quá mà, chỉ có Dung thôi, Dung, Dung… Ai cũng thương cô ta hết cả, còn cô, có ai thương cô? Cô ấm ức lắm, nhưng vì cô lo cho cậu Minh, nhìn cậu cũng xơ xác tiều tụy quá, chả kém gì cô Dung ốm đau suýt chết kia mà, cô đành dỗ ngọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-chang-chang-sai-mot-chuyen-lang-ai/2050058/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.