Giá thử Dung biết cậu Minh từ lúc nhận được tin bà cả Mỹ đến hỏi Dung, cậu đã vội phi ngựa trở về làng, hẳn là Dung đã không khóc nhiều đến thế. Đợi đến khi Dung thất vọng đến mức tính bỏ trốn khỏi cái làng này thì cậu mới về đến nơi. Từ kinh thành phi ngựa thẳng về làng cũng phải mất đến tận ba ngày đường, xa lắm. Mà cậu làm gì ở kinh, đó cũng là điều nhỏ to thắc mắc của các bà tám trong làng. Chỉ biết là, khi một người một ngựa dừng ở trước cổng nhà Dung, thì cũng là lúc Dung thẫn thờ từ chợ trở về.
Thuyết phục cậu cả Bính không thành, Dung nghĩ chỉ còn có nước bỏ xứ mà đi, cứ tạm lánh đi đâu đó đã, rồi khi nào bình yên sẽ trở về làng. Nhưng, đi thì biết đi đâu, Dung cũng còn chưa biết. Phải chi Dung biết cậu Minh đang ở đâu, Dung sẽ chạy đến ngay với cậu. Ai bảo Dung ngốc, Dung dại trai, Dung chịu hết. Thế nhưng, nhìn thấy cậu rồi, Dung lại chẳng dám tin là thật, Dung dở khóc dở cười chạy nhào đến bên cậu. Cậu xuống ngựa, dịu dàng nhìn Dung rồi ôm Dung vào lòng. Cái ôm chặt lắm làm Dung đến khó thở, nhưng mà hạnh phúc.
Dung gầy đi nhiều quá. Cậu càng ôm chặt hơn làm Dung muốn tan ra mất. Rồi Dung bắt đầu khóc, như trẻ con ấy. Uất ức bao nhiêu ngày dồn nén cứ thế là Dung kể hết, nào là sao cậu lại bỏ Dung đi như thế, sao không liên lạc gì với Dung cả, cứ thế đi biền biệt, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-chang-chang-sai-mot-chuyen-lang-ai/2050049/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.