Tiếu Thâm lại giốngnhư bị giẫm vào cái đuôi, hung tợn trừng mắt, vẫn không nói lời nào, thế nhưng ánh mắt làm Lãnh Tiêu không dám nói chuyện.
Trợn mắt nhìn một hồi, chợt yên lặng vừa mở tầm mắt, lại chuyên tâm nhìn con trai mình.
Lãnh Tiêu biết xảy ra chuyện lớn, vội vàng hỏi: "Không phải, làm sao vậy?"Nghĩ tới trước còn rất tốt, giống như bởi vì câu nói của chính mìnhtrừng mắt liếc anh một cái, câu nói kia. . . . . .
Vỗ bắp đùi bản thân, gấp gáp hỏi: "Không phải cô dâu của tôi xảy ra chuyện chứ?"
Tiếu Thâm nhíu lông mày: "Cậu nói chuyện rõ ràng chút, cái gì gọi là cô dâu của tôi?"
Lãnh Tiêu cười ha ha, tạm được, còn biết cô dâu này không thể dùng tôi, vậythì chứng minh còn có thể cứu, vội vàng hỏi: "Tớ nói, cậu với vợ cậu rốt cuộc làm sao vậy?"
Tiếu Thâm buồn buồn không vui, không nói lờinào, cảm thấy nếu để cho Lãnh Tiêu biết chuyện này, chuyện mất mặt nàyném đi được rồi, nhớ trước kia Tiếu Thâm anh có vô số phụ nữ, khi nàođến phiên bị phụ nữ bắt cá hai tay.
Không nói lời nào, Lãnh Tiêukhông có biện pháp cạy cái miệng này ra, này miệng kim quý lắm, liếcnhìn Đồng Đồng bên kia chơi với Tiểu Yêu không biết chán, khóe miệngnhếch lên, quyết định đường cong cứu quốc.
"Đồng Đồng a, tới tới, tối nay ở nhà chú ăn cơm, gọi điện thoại bảo mẹ cháu, tối nay chú mời khách!"
Đồng Đồng hiện tại đã sớm đói bụng, nhưng gọi Tiếu Thâm mấy lần, ba luôn mắt hồn không để ý tới anh, không biết ở đây nghĩ cái gì, ánh mắt trốngrỗng kia, trước đó Đồng Đồng chưa từng thấy ba như vậy.
Vừa nghecó ăn, một người một chó lập tức vui vẻ, hấp tấp chạy tới, Tiểu Yêu sẽkhông nói chuyện, thế nhưng nước miếng thuận theo đaàu lưỡi thật dàuchảy dọc xuống Lãnh Tiêu nhìn kinh hãi không thôi, cúi đầu nhìn thảm Ba Tư quý giá, vội vàng đưa tay cho Tiểu Yêu miệng rộng nhắm lại.
Đồng Đồng không thèm để ý chút nào, mặt tràn đầy sáng lóng lánh hỏi: "Có thật không? Cháu muốn ăn thịt!"
Lãnh Tiêu xấu hổ, ngó ngó Tiếu Thâm bên cạnh tiếp tục ngẩn người, nghĩ thầmngười này bình thường ngược đãi con trai mình? Người thứ nhất nhà tôi và tôi muốn ăn thịt?
Cười ha ha: "Được, tối nay chúng ta ăn thịtnướng, bên ngoài nhiệt độ không tệ, tối nay ở trong sân ăn, cháu đi gọiđiện thoại cho mẹ cháu đi."
Đồng Đồng hoan hô một tiếng, hấp tấp chạy đến trước mặt Tiếu Thâm muốn móc đuện thoại gọi cho mẹ.
Vốn không hề có tiêu cự đột nhiên Tiếu Thâm hồi hồn, một tay đè miệng túi bản thân lại: "Tự mình qua một bên chơi đi!"
Đồng Đồng chu mỏ: "Ba, muốn ăn cơm."
Tiểu Đồng Đồng giống như người ngoài hành tinh, hình như biết vì sao độtnhiên ba mình dẫn theo mình rời nhà trốn đi, hình như là người mẹ vô tâm kia làm cái chuyện nhạy cảm gì với ba.
Tiếu Thâm vừa nghe ăncơm, lúc này mới nhớ tới, con trai vẫn ăn cơm lúc sáu giờ, hiện tại cũng gần tám giờ, có thể không đói không?
Nghĩ như vậy, mình đói bụng rồi.
Đưa tay ôm lấy con trai, "Chúng ta ra bên ngoài ăn."
Đồng Đồng đưa tay ôm lấy cổ anh: "Mẹ cũng không có ăn."
Tiếu Thâm mặt tối sầm: "Mẹ con đã sớm ăn, còn có người bồi, người nào sẽ ngu giống hai chúng ta vậy, chết đói, đi đi đi."
Lãnh Tiêu vừa nghe bát quái, có gian tình có gian tình, vội vàng đi theo Tiếu Thâm ra cửa ăn chực.
Tiếu Thâm dừng lại ở trước cửa, quay đầu lại lườm anh một cái: "Làm gì đây?"
Lãnh Tiêu vô tội buông buông tay: "Một người độc thân, tớ cũng vậy chưa ăn cơm đấy."
Bộ mặt hơi vô lại doán chừng giống như Tiếu Thâm, vô cùng vô lại.
Tiếu Thâm nhìn hắn một cái, vốn cho là tên nhóc này sẽ răng rắc nói ra mộtđống lời từ chối, lấy này người tài ăn nói đủ, ai ngờ hôm nay Tiếu Thâmsa sút, liếc mắt nhìn một câu cũng không nói, quay đầu ôm con trai rờiđi.
Tiểu Yêu rất là vui vẻ đi theo, ngược lại quay đầu lại nhìnLãnh Tiêu ăn chực này một cái, giống như đang cân nhắc Lãnh Tiêu có thểcướp được cơm của mình hay không.
Lúc này Đồng Nhan đang ngủ, lúc này Tiếu Thâm đang ôm con trai vào trong quán cơm, nản chí ăn.
Ai cũng không biết, đêm nay chuyện sẽ xảy ra, sau nghĩ lại Tiếu Thâm sợ,sớm biết sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, nói gì anh cũng không rời đi.
Đang dùng cơm, điện thoại di động của Tiếu Thâm chợt ong ong vang lên, vốntâm tình không tốt, ăn bữa cơm cũng không thể ngừng nghỉ, Tiếu Thâm lấyđiện thoại ra trực tiếp ném đi.
Đồng Đồng ngồi chồm hổm trên đất ăn với Tiểu Yêu, thân thể hai tên nhóc cũng run rẩy.
Vẻ mặt Lãnh Tiêu vô liếc nhìn điện thoại di động trên đất, yên lặng hồi hồn, yên lặng ăn cơm, cũng không dám nói nhiều một câu.
An tĩnh một hồi, điện thoại bị ném trên mặt đất rốt cuộc lại vang lên rồi, Lãnh Tiêu liếc điện thoại di động trong góc một cái, nghĩ thầm, némmạnh như vậy, lại vẫn có thể kêu.
Mặt Tiếu Thâm tức giận, mắtthấy hận không thể đi lên dùng hai chân đạp. Lãnh Tiêu vội vàng khoáttay: "Tớ giúp cậu cúp, cậu ăn trưiớc."
Đứng dậy đi tới bên cạnh điện thoại di động, vừa nhìn đúng là số xa lạ, trực tiếp tắt máy.
Kết quả tay vẽ một cái, không cẩn thận quét nút trả lời.
"Xin chào, anh là chồng của bệnh nhân sai, người bệnh nhân này gặp trận hoả hoạn lớn, đang trong phòng cấp cứu.... ....."
"Anh nói cái gì?"
"Anh nói cái gì!"
Hai tiếng kêu lên, Lãnh Tiêu cũng chẳng biết từ khi nào điện thoại di động đã chạy tới trong tay Tiếu Thâm.
Lãnh Tiêu sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy sau lưng có một nguồn sức mạnh, thân thể lảo đảo sang bên cạnh hai bước.
Tiếu Thâm đoạt lấy điện thoại di động thì rống: "Lặp lại lần nữa, người nào cấp cứu?"
Bên kia cảnh sát phụ trách gọi điện thoại thông báo người thân ngẩn người,ngay sau đó vừa nghĩ thì thoải mái, nhà ai đột nhiên gặp chuyện này cũng sẽ lo lắng.
"Xin nén bi thương, trước mắt bệnh nhân. . . . . ."
"Cút đi, tôi hỏi anh, người nào đang cấp cứu!"
Cảnh sát ngẩn người, khẽ thở dài: "Vợ ngài lên là Đồng Nhan phải không? Có phải các ngài ở xxxxx không?"
Lần này Tiếu Thâmkhông rống lên, an tĩnh thật lâu, con ngươi không nhúc nhích, hình nhưcăn bản không phản ứng kịp tin tức kia là chuyện gì xảy ra.
Chợt.
Một đôi tay nhỏ bé nhất thiết gắt gao cầm tay kéo xuôi xuống bên người, cúi đầu xem xét, trong mắt Đồng Đồng sáng ngời , khiếp sanh sanh nhìn anhhỏi: "Ba, mẹ sao?"
Đồng Đồng nho nhỏ hình như không bên kia xảyra chuyện gì, nhưng hình như đáy lòng đã ý thức được, chỉ ngẩng đầu dùng cặp mắt giống Tiếu Thâm như đúc nhìn người duy nhất trước mắt có thểdựa vào, :hixhix: người thân duy nhất.
Đáy mắt từ từ thử lệ thuộc vào.
Giọng nói của Tiếu Thâm khàn một chút, giống như như bị người dùng dao gămvào, muốn nói lại không nói ra, nghĩ nuốt không trôi, đối mặt với ánhmắt tràn đầy khai khát của con trai, Tiếu Thâm luôn luôn biết ăn nói,chợt không biết nên nói làm sao.
Bởi vì chính anh cũng không biết đến cùng là chuyện gì đang xảy ra.
Hít sâu, giọng nói vững vàng: "Bệnh viện nào?"
"Là bệnh viện xx."
Cúp điện thoại di động, mặt Tiếu Thâm bình tĩnh, ngồi xổm người xuống tầmmắt đối diện với con trai, "Con trai, không có việc gì."
Ôm lấy con trai sải bước bỏ đi.
Lãnh Tiêu đã ý thức được xảy ra chuyện gì, nhìn nét mặt mới vừa rồi của Tiếu Thâm có chút không đúng, sợ gặp chuyện không may, vội vàng đi theo.
Trong bệnh viện, khắp nơi đều tràn ngập mùi máu, không biết có phải tối nay xảy ra tai nạn giao thông lớn gì không.
Ba người vừa tiến đến, hỗn loạn tưng bừng.
Đồng Đồng vừa nhìn, bị sợ đến nỗi đầu nhỏ rúc vào trong ngực Tiếu Thâm, theo bản năng tự nói với mình, mẹ không sẽ ở nơi này.
Bàn tay to của Tiếu Thâm đè chặt đầu con trai, chỉ sợ đi đường vòng trênhành lang sẽ xuất hiện cái loại trường hợp máu me gì, thuận tay bắt được một y tá hỏi đường, ba người chạy thẳng tới thang máy, dọc theo đườngđi .
☆, Chương 96: Quý trọng
Trước phòng giảiphẩu, vài tên ăn mặc đồng phục cảnh sát chờ, thấy Tiếu Thâm tới đây,một người hỏi: "Xin hỏi anh là chồng của Đồng Nhan sao?"
TiếuThâm ôm Đồng Đồng trong ngực, thế nhưng lúc này không chút nào tính toán giấu giếm con trai, vô luận Đồng Nhan xảy ra chuyện gì, Đồng Đồng đềucó quyền lợi được biết .
"Vâng" Giọng nói chững chạc trầm thấp, nghe không ra chút cảm xúc không đúng nào.
Người cảnh sát nói chuyện nhìn ra được người đàn ông trước mắt này không tầmthường, vốn cục cảnh sát bọn họ đến nói mấy lời an ủi mấy người thân nạn nhân, đột nhiên cảm thấy không cần sử dụng đến rồi, miệng mở ra, cănbản Tiếu Thâm không nhìn hắn ta, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm cánh cửaphòng phẫu thuật kia, cũng cảm thấy lúc mình nói chuyện không có gì vui, liền câm miệng tránh qua một bên.
Tiếu Thâm ôm Đồng Đồng đứng ở chính giữa, hai người giống nhau như đúc mắt đều nhìn cánh cửa phòngphẫu thuật kia, có cảnh sát đi lên khuyên: "Ngồi xuống trước đi, ca phẫu thuật này không biết còn kéo dài bao lâu, đã nhiều giờ trôi qua rồi."
Đổi lấy là hai người không nhìn, Lãnh Tiêu bên cạnh không nhìn nổi, tiệntay phất phất, ý bảo người cảnh sát xen vào việc của người khác nhanh đi xuống.
Sau ba giờ phẫu thuật, Lãnh Diễm dẫn theo Nghiêm Hibụng to xuất hiện, cẩn thận đỡ Nghiêm Hi bụng bự, mặt mũi Lãnh Diễm tỉnh táo, "Đã gọi điện thoại báo chưa?"
Lãnh Tiêu biết Lãnh Diễm hỏi cái gì, "Đã gọi rồi, Bên Bắc Kinh Thượng Hải kia đang bay tới, lúcchúng ta biết tin tức này cũng đã được hai giờ rồi, cũng không biết. . . . . ."
Tổ chuyên gia ở Bắc Kinh Thượng Hải nhận được thông báođang ngựa không ngừng vó chạy tới, nhóm chuyên gia thứ hai ở nước Mỹ tới đây, còn cần thời gian nhất định, nước xa không cứu được lửa gần, hiệntại chỉ hy vọng bác sĩ bệnh viện này đáng tin.
Nghiêm Hi vừa ngồi chờ: "Sao lại xảy ra chuyện như vậy?" Rõ ràng mấy ngày trước còn rấttốt, họ còn thấy, thế nào hôm nay. . . . . .
Nhìn Đồng Đồng ngoan ngoãn nằm ở trong ngực Tiếu Thâm, thân là phụ nữ có thai đột nhiênNghiêm Hi cảm thấy đứa nhỏ này rất đáng thương, để Lãnh Diễm ôm ĐồngĐồng xuống, dụ dỗ ngủ một giấc.
Ai ngờ, đứa nhỏ này chết cũngkhông buông tay, Lãnh Diễm vừa đưa ra muốn ôm hắn, hắn cũng không lêntiếng, chỉ là trong mắt răng rắc rơi xuống nước mắt, Nghiêm Hi nhìn càng thêm đau lòng, vì đứa bé hiểu chuyện lại vô cùng bất an này.
Lãnh Diễm và Lãnh Tiêu liếc mắt nhìn nhau, thu tay lại, Tiếu Thâm ôm ĐồngĐồng thật chặt, bàn tay trấn an vỗ lưng thuận tức cho hắn.
Lãnh diễm vỗ vỗ bả vai Tiếu Thâm, tiến hành động tác ủng hộ yên lặng không nói của đàn ông.
Lãnh Tiêu cũng không nói lời nào, ba đấng mày râu và hai người Tiếu Thâm thì đứng ở trong hành lang, chờ cửa lớn của Tử Thần mở ra.
Giang Thành nhận được tin tức lúc đang trên đường lái xe, nhất thời không có kịp phản ứng, thiếu chút nữa gây tai nạn.
Chờ chạy tới , thấy chính là ba đấng mày râu yên lặng chờ đợi bóng lưng đìu hiu cô quạnh, bước nhanh vầ phía trước níu lấy Tiếu Thâm trách cứ: "Trễ như vậy mày không ở nhà mày đi đâu rồi! Tại sao chỉ có mình cô ấy xảyra chuyênn, mà ngược lại mày không bị làm sao đứng ở chỗ này, khi đó mày đang ở đâu!"
Cảnh sát bên cạnh vừa thấy Phó Cục Trưởng của bọnhọ tới, còn mất khống chế như vậy, lập tức không dám nói lời nào, âmthầm suy đoán, cô gái có thể làm Phó cục trưởng mất khống chế như vậy,rốt cuộc lai lịch gì.
Dương Ngải Lâm yên lặng đứng ở hành langphương xa nhìn chồng của bản thân mất khống chế, chồng, hôm nay bọn họmới vừa đi đăng kí kết hôn, ban đầu muốn ra ngoài ăn bữa cơm chúcmừng, ai biết ăn xong trên đường về thì nhận được tin tức như vậy.
Dương Ngải Lâm luôn luôn kiêu ngạo hiện tại không biết trong lòng mình có tưvị gì, vốn một ngàn ngày mới chọn được một ngày tốt, lại còn xảy rachuyện như vậy, cô cảm thấy , Đồng Nhan chính là kiếp nạn lớn nhất củaGiang Thành.
Giang Thành kích động không phải là không cónguyên nhân, tại sao cái người Tiếu Thâm bản lĩnh không tệ này lại vô sự ôm Đồng Đồng đứng ở chỗ này?
Mà người phụ nữ có nụ cười tốt đẹp trong phòng giải phẫu đó lại sống chết chưa biết'
Giang Thành thật không chịu nổi, từ lúc trái tim bắt đầu nhảy lên vì phụ nữ,vẫn thề về sau nhất định sẽ yêu cô thật tốt, nhưng cuối cùng cự tuyệt vì quyền thế, bỏ lỡ rồi.
Bỏ lỡ thì bỏ lỡ, hắn cũng nhận, chỉ cầnhai người thỉnh thoảng gặp mặt, hắn đã thỏa mãn, có thể thấy trên mặt cô lộ ra nụ cười tự nhiên, đối với anh mà nói là không dễ dàng gì, ít nhất cũng biết cô đang ở bên cạnh mình, lúc muốn nhìn có thể nhìn thấy, sẽkhông giống như sáu năm trước, mọi người không có một chút tin tức.
Nhưng hiện tại? Lại có thể có người nói với hắn nhà Đồng Nhan xảy ra hoảhoạn, có thể sẽ đi sang một thế giới khác, làm sao hắn có thể tiếpnhận?
Tiếu Thâm không lộ vẻ xúc động gì, mắt nghiêm túc nhìnchằm chằm cửa phòng phẫu thuật, sợ mình bỏ lỡ một chút cửa sẽ mở ra, bác sĩ sẽ đi ra vẻ mặt xin lỗi nói lời an ủi.
Một trận trầm mặc,mọi người đối với vụec Giang Thành trách cứ, cũng không biết nên nóicái gì, có lẽ, tối nay nếu như Tiếu Thâm ở nhà, nói không chừng ĐồngNhan cũng thật sự không có việc gì, sẽ không ai tin tưởng Tiếu Thâmxuất thân từ lính đặc chủng lại không cứu được vợ mình..
Nhưng đây là ngộ nhỡ?
Ngộ nhỡ tối nay lửa quá lớn, Tiếu Thâm không cứu vợ con ra được? Không những thế Tiếu Thâm còn phải đi vào.
Đối với loại giả thiết này, trừ bà xã của Lãnh Diễm ra thì, thật may là tối nay Tiếu Thâm và đứa bé không ở nhà.
Nếu như ba chọn một, Tiếu Thâm và mấy anh em cùng nhau lớn lên từ nhỏ mànói, dĩ nhiên không nghi ngờ chút nào lựa chọn anh em mình còn sống, dùsao, Đồng Nhan chỉ là mẹ đứa bé nửa đường xuất hiện trong cuộc sống củaTiếu Thâm, không có cảm tình hôn nhân, có ý nghĩa gì?
NhưngNghiêm Hi ngồi ở một bê không nghĩ như vậy, giờ phút này lòng cô trànđầy rối rắm, là thật đang lo lắng cho cô gái bên trong kia.
‘ Phụt ’ đèn tắt, cửa mở ra, bên trong bác sĩ mặc áo choàng trắng mrẹt mỏi đi ra.
Giờ phút này đã là ba giờ sáng, cuộc giải phẫu tiến hành tám giờ.
Tiếu Thâm lập tức tiến lên, đi đứng nhưng bởi vì đứng thời gian quá dài chết lặng rồi, động tác quýnh lên, cả người thiếu chút nữa ngã xuống, haingười Lãnh Tiêu, Lãnh Diễm cũng chẳng tốt hơn là bao, trong lúc haingười không ngừng đi lại gọi điện thoại tìm người, tình huống không khác lắm.
Hai người đỡ Tiếu Thâm đi tới, một tay Tiếu Thâm ôm con trai một tay níu lấy bác sĩ vội vàng hỏi: "Như thế nào?"
Bác sĩ mệt mỏi ngẩng đầu nhìn người đàn ông mắt đỏ ngầu nhịn cả đêm khôngngủ, vẻ mặt sát khí kiên quyết, thoạt nhìn rất kinh khủng, ngẩn người,chậm rãi lắc đầu.
"Chúng tôi đã tận lực, 24h kế tiếp mấu chốt, có thể tỉnh lại hay không, sẽ xác định tính mệnh."
Tiếu Thâm chợt thở phào nhẹ nhõm, còn sống là tốt rồi, 24h, đủ để anh tìm tổ chuyên gia bên nước Mỹ kia.
Mới vừa nhìn anh tựa như nói cái gì cũng nghe không vào được, thật ra thìđầu óc rất tỉnh táo, lúc hai người Lãnh Tiêu và Lãnh Diễm xử lý côngviệc hoả hoạn với cảnh sát, thì anh nghe rất rõ ràng, cái nhà kia cũngđã sớm hư hại.
Nói một cách khác, cơ hội Đồng Nhan có thể còn sống sót cực kỳ nhỏ.
Lúc này cảm xúc của Đồng Đồng nhìn một buổi tối đột nhiên không chịu nổi,oa oa khóc lớn, đáng thương ôm Tiếu Thâm gọi ba, giọng nói mềm mại yếuớt, Tiếu Thâm nghe được tâm nhói đau đớn.
Cửa phòng giải phẩu mở ra, trên giường bệnh đẩy Đồng Nhan toàn thân quấn đầy băng ra, đi quatrước mặt mọi người, Tiếu Thâm nhìn, trên gương mặt đó trừ mắt đangnhắm, tất cả đều quấn băng.
"Bệnh nhân gặp phải hỏa hoạn, bị thương nghiêm trọng, mặt mũi này sợ rằng. . . . . ."
Ý tứ lời này rất rõ ràng, Đồng Nhan bị hủy khuôn mặt.
Tiếu Thâm vung tay lên, cắt đứt lời của bác sĩ, giọng nói vững vàng nói một câu: "Giữ được mạng là tốt rồi."
Mọi người ở chỗ này nghe chua xót không dứt, Tiếu Thâm là ai, mấy năm nàychơi không ít thiêua nữ, cái nào không phải mỹ nữ, hiện tại, chỉ mộtcâu "Giữ được mạng là tốt rồi."
Tiếu đại thiếu gia đã từng cỡ nào không ai bì nổi, bây giờ đối với với vợ của mình, chỉ một câu này, lại thắng được ngàn vạn.
Cả đêm không ngủ, đám người sau khi vào phòng chăm sóc đặc biệt, tổ chuyên gia bên Bác Kinh Thượng Hải đã toàn bộ tới, sau khi đã tự động kiểmtra, từng người một sắc mặt nặng nề, mấy vị chuyên gia số một số hai cảnước liếc mắt nhìn nhau, ăn ý liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, bênngoài còn có ba vị không thể đắc tội đang chờ.
Nhất là Lãnh Tiêu, hắn là viện trưởng, người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, nhưng tình huống bệnh nhân này......
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]