Editor: May
“Nơi này ngược lại thật là có cung cấp chỗ ở, ở trên lầu. Nhưng chỉ sợ cô không nỡ bỏ ra quá cao ở chỗ này một đêm.” Lâm Dật nghe được lời Điền Bảo Bảo nói với cô, cười thấp thấp đi tới. Hiện giờ chỉ còn lại có một ít nhân viên đang dọn dẹp hiện trường, ánh đèn cũng ảm đạm một chút, chỉ có Quỳnh Lâu Ngọc Vũ bên bờ sông Giang, điểm xuyến ánh đèn muôn màu, liền giống như ở ngoài ma đô nhìn sang bờ bên kia.
“Mami, người lại không đứng dậy, chú Lâm liền ôm người.” Đầu óc Điền Bảo Bảo vừa chuyển, không có ý tốt mở miệng. Bé trộm liếc Lâm Dật một cái, lại thấy Lâm Dật dù bận vẫn ung dung nhìn bé. Bé nghịch ngợm thè lưỡi, lập tức vui vẻ rời đi.
Mà Điền Kỳ Kỳ bởi vì nghe được Điền Bảo Bảo “Đe dọa”, cả người giật mình, vội vàng ngồi dậy từ trên sô pha, quả nhiên nhìn thấy Lâm Dật đang đứng ở bên cạnh, liền cho rằng anh thật sự muốn ôm mình, không quản chịu đựng nhức mỏi dưới chân, bước nhanh đi đến cửa ra.
Lâm Dật nhìn bộ dáng tránh còn không kịp của cô, đành cười cười, trong lòng ngực mình có khủng bố như vậy sao? Xem cô chạy trốn giống như đội cảm tử.
Điền Kỳ Kỳ nắm Điền Bảo Bảo cao hứng phấn chấn cất bước đi tới, Lâm Dật nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng còn nhỏ mà nhanh nhẹn của Điền Bảo Bảo ở sân bay, không hề sợ hãi anh, còn dám vì giọt nước mắt hôm qua cò kè mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-bo-qua-cho-daddy-di/2055108/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.