Editor: May
“Cảm ơn.” Đi đến nơi tương đối trống trải, Điền Kỳ Kỳ cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nơi này lóng lánh quả thực muốn cho người choáng váng, mới vừa rồi bị nhiều người chận như vậy, quả thực muốn té xỉu.
“Đây là tôi nên làm. Lâm tổng ở nơi đó.” Alan duỗi tay chỉ chỉ vị trí Lâm Dật, Điền Kỳ Kỳ gật gật đầu, cho rằng anh đang tìm chính mình, liền đi qua.
Điền Kỳ Kỳ hơi lộ ra lúm đồng tiền, cô nhàn nhạt nhìn Lâm Dật ở trong đám người được chú ý, tươi cười trên mặt giống như hoa hồng tràn ra, tản ra hương thơm mê người.
“Vừa rồi không có việc gì chứ.” Lâm Dật quan tâm dò hỏi, làm tâm cô bỗng nhiên ấm áp lên, tựa hồ âm u trong đáy lòng lập tức bị loại bỏ, ánh sáng thoáng chốc chiếu vào, cả trái tim đều vui vẻ lên. Anh tựa như vương tử sáng lạn cao cao tại thượng, mọi người đều ở nhìn lên ánh sáng của anh.
Điền Kỳ Kỳ nhấp môi cười, lắc lắc đầu.
“Đi thôi, thời gian cũng không sai biệt lắm.” Lâm Dật duỗi tay nhìn nhìn đồng hồ số lượng có hạn quý báu trên tay, nói nhạt như mây khói. Sau đó đoàn người Rebecca cũng đi lên theo, theo bước chân anh tiến vào sảnh triễn lãm chân chính. Đại sảnh triển lãm lớn như vậy, tự nhiên có bảo an đứng thẳng, vì duy trì trật tự hiện trường, cũng là vì bảo đảm an toàn cho những châu báu này.
Ở trong chờ đợi của mọi người, Lâm Dật rốt cuộc đi tới trước đài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-bo-qua-cho-daddy-di/2055103/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.