Editor: May
Lâm Dật khép bản thảo thiết kế lại đặt ở trên bàn trà, ánh mắt thâm trầm nhìn thoáng qua Điền Kỳ Kỳ, tỏ vẻ tuy ý kiến của Điền Bảo Bảo non nớt, nhưng lại rất có tính dẫn dắt.
Điền Kỳ Kỳ cầm lấy bản thảo cẩn thận suy nghĩ, suy nghĩ ý nghĩ Điền Bảo Bảo cho ra một lần, bỗng nhiên có chút cảm giác rộng mở thông suốt. Lấy bút từ trong túi, đeo mắt kính lên liền hết sức chuyên chú, lại lâm vào trong suy nghĩ của mình.
“Tôi đi trước, không cần tiễn.” Giọng nói tà mị của Lâm Dật vang lên, ngay sau đó đứng dậy rời đi chung cư của Điền Kỳ Kỳ.
Bóng đêm thâm trầm, cũng đặc biệt chọc người. Lâm đi ra từ chung cư ấm áp của Điền Kỳ Kỳ, bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng vắng vẻ, gió hơi lạnh lẽo không chút cố kỵ xâm nhập đến, anh ngồi vào trong xe, giương mắt nhìn vị trí quen thuộc kia vẫn sáng lên ánh đèn xinh đẹp, một chút ấm áp lóe lên trong hư vô mờ mịt.
Bỗng dưng đáy lòng liền dâng lên một chútbực bội, đốt một điếu thuốc, tịch mịch mặc nó cháy. Từ trước đến nay tự chủ của anh rất tốt, tuy rằng hút thuốc, nhưng không có nghiện thuốc lá, chỉ là ngẫu nhiên giải sầu tâm cảnh thôi.
Một chút ánh sáng nho nhỏ ở giữa ngón tay thon dài của anh mơ hồ nở rộ, anh vẫn không có phát động xe, chỉ lười biếng mà mệt mỏi dựa vào trên xe, ngẫu nhiên hút một hơi thuốc lá tuyệt đối xa xỉ kia. Khói thuốc nhàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-bo-qua-cho-daddy-di/2055071/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.