Một tuần sau ngày thi kết thúc, nó vui vẻ tung tăng đi một mình tới trường nhận bằng vừa vui vừa lo, nó nghĩ nó sẽ được bằng loại gì giỏi, khá hay trung bình. Nếu như là trung bình thì thôi khỏi đi, đưa cái bằng đó cho lão công gia sư chắc nó chỉ còn con đường trong phòng ăn năn hối lỗi với chồng sách vở
- Hey Mạc Mạc đợi mình với
Đang đi bắt gặp Mạc Mạc ( lớp trưởng) cũng đang đi bộ trên đường
- hi Đồng Đồng một tuần không gặp ta nhớ các mi quá
Mạc Mạc ôm siết chặt lấy nó, mặt nó lúc này đang giật giật khóe miệng
- Lo.. lớp..trư..o..trưởng mau tha ta ra mi muốn giết ta sao
Nó vùng vẫy thoát giả lửa giận trào lên hùng quát lớn
- Xin lỗi bảo bối, đi thôi có lẽ hôm nay là ngày cuối chúng ta gặp nhau rồi
MẠc Mạc nói đượm buồn, mỉm cười học hành, chơi với nhau suốt ba năm giờ phải chia thật sự thấy rất hụt hững
- Mình cũng thấy bây giờ thật trống vắng
Đúng vậy, nghĩ đến cảnh mỗi người một phương nó có chút chạnh lòng
- Thôi nhanh lên sắp muộn rồi. Hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời học sinh, chúng phải phải quẩy tung trường mới được và bắt đầu vào cuộc đời của sinh viên đại học
Cả hai cùng chạy thật nhanh tới trường, hôm nay là một ngày đặc biết. Trời tiết cũng khác gì hôm thi cuối cùng hôm đó, nắng vàng tỏa khắp con đường, trời xanh không gợm mây, tiếng chim líu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-bao-mau-cua-con-toi/3274728/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.