Chương trước
Chương sau
[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

Vụ án thứ nhất

Tường vi bí ẩn

05.

“Haley… Cậu mẹ nó cách tôi xa một chút”

Ian đánh ra một cái thật mạnh, lưng bật thẳng lên, lách người, đem Haley đẩy ra cửa.

Haley mỉm cười đứng dậy, sờ sờ cằm, “Ừm Đây mới là chú ian tôi biết a Rất lợi hại Mặc dù rơi vào hoàn cảnh bất lợi nhất, cũng có thể chuyển bại thành thắng Chiêu vừa nãy tôi phải học hỏi mới được”

“Sau này, cậu lại muốn bắt chước hung thủ gì đó, có thể đi tìm bất cứ kẻ nào khác cùng chơi với mình, chỉ cần đừng là tôi.” Ian nhả ra từng chữ một, thanh âm tuy không lớn nhưng vô cùng có sức uy hiếp.

“Tôi nói a, góc độ tôi xem xét đều là của người bị hại. Này mới là phương thức tra án “độc đáo” trong lời anh nói.”

“Mấy cái đó đều không phải chuyện của tôi.”

Ian trở vào phòng, đem cửa đóng lại.

Cách một cánh cửa, hắn vẫn không quên nhắc nhở đối phương, “Tôi thói quen khi ngủ vẫn cầm súng trong tay, nếu cậu còn tùy tiện tiến vào, đừng trách tôi bắn nát đầu cậu”

“Đừng vậy mà, Ian…” Thanh âm Haley có chút ủy khuất.

Ian đắp chăn, nhắm mắt lại, hắn quyết định phải ngủ một giấc thật ngon. Cuộc sống của hắn không nên lãng phí dù chỉ một giây trên người Haley Russell.

Ngày hôm sau, Ian được thưởng thức một bữa sáng phong phú nhất từ trước tới giờ, sau đó gặp lại Haley một thân tây trang đen cùng kính râm.

“Sao lại nhìn tôi? Vì bộ tây trang đặc biệt được đặt may riêng này sao?” Haley cười hỏi.

Ian trải qua cuộc sống trường kỳ chiến đâu trên chiến trường, vốn có thói quen quan sát đối thủ để đánh giá năng lực cùng thực lực tác chiến của người kia.

Tựa như Haley lúc này, cho dù mặc trên người bộ tây trang được đặt may riêng có thể che lấp khuyết điểm, nhưng trên người y vẫn tản mác ra một loại khí chất nhanh nhẹn cùng già dặn.Vải quần bao bọc đôi chân dài, ẩn đi sức bật kinh người. Ian không chút nghi ngờ, nếu tên này đá ra một cước, người thường chỉ sợ văng ra thật xa.

“Cậu được huấn luyện đặc biệt sao?”

“Đúng thế, bị anh nhận ra rồi a.” Haley đi đến trước bàn ăn ở vị trí đối diện Ian, thong thả dùng bữa sáng của mình, “Từ khi trở về gia tộc Russell, ông già sợ tôi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên mời về một đám người dạy tôi đủ loại kỹ xảo phòng thân. Ví dụ như bắn súng, chiến đấu, sinh tồn ngoài dã ngoại, vân vân… Anh muốn thử một lần không?”

Ian lắc đầu, cười, “Không cần, thanh tra Russell à, đêm qua tôi đã được thử rồi nha.”

Đối với hành động dùng khuỷu tay giữ hắn lại của Haley vào tối hôm qua, ký ức của Ian về nó vẫn còn mới nguyên.

“Được rồi, tiếc thay. Hôm nay chúng ta sắp phải lái xe một đoạn đường dài, xe của anh cứ để lại nơi này đi.”

“Trong Cục không giao xe sao?”

“Xe tôi vẫn tốt hơn. Chống đạn ba trăm sáu mươi độ, chạy như bình thường trong loại thời tiết khắc nghiệt nhất.”

Xe của Haley là một chiếc SUV. Ian chẳng thể không thừa nhận cảm giác ngồi trong chiếc xe này vô cùng tốt, tính năng của bộ ly hợp hoàn hảo, đây là chiếc xe xịn nhất hắn được lái từ lúc chào đời đến giờ.

Haley ngồi ở vị trí phó lái, cúi thấp đầu, giở báo ra đọc. Y chủ yếu chú ý đến những trang tin về tài chính cùng tình hình chính trị mới nhất.

Xe chạy được hai tiếng, bọn họ ghé vào một trạm xăng dầu. Ian xuống xe mua cà phê, sau đó hướng Haley còn đang đập báo: “Này, đoạn tiếp theo cậu lái đi Tôi có chút mệt rồi.”

Tuy rằng khả năng chịu đựng của Ian so với người khác luôn tốt hơn, thế nhưng hắn không cách nào thích nghi với diễn xuất của quý công tử Haley kia.

“Được.” Haley gấp báo lại, nhìn về phía Ian, “Anh không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?”

Trái tim như bị gõ một cái, Ian giả vờ cố sức uống hết ly cà phê của mình, “Tôi nên có vấn đề gì để hỏi cậu sao?”

Dù có thật sự hỏi, tên kia cũng sẽ không thật sự cho hắn đáp án.

Haley cười cười, không ít người trong trạm xăng dầu quay đầu nhìn bọn họ.

Nhờ bề ngoài quá mức xuất chúng của y, cho nên Haley mới không chết trong tay của tổ chức “Hunter”, đồng thời mê hoặc được Ian khi đó, và hiện tại là đám người đi đường ngoài kia.

Ian cảm giác được những tầm mắt soi mói xung quanh mình, đành trở lại trong xe: “Nghỉ ngơi xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Hai người một lần nữa tiếp tục chuyến đi, hai bên đường là từng mảng phong cảnh lập đi lập lại.

Thôn trấn ở phía xa xa lúc ẩn lúc hiện, Haley bất ngờ dừng xe lại bên đường.

“Sao vậy?” Ian híp mắt hỏi.

Haley hạ xuống cửa kính xe, ngước cao cằm, lộ ra đường cong duyên dáng nơi cần cổ.

“Anh cảm giác được mùi hương gì không, Ian?”

“Cái gì a?” Ian chỉ thầm mong mau chóng đến được trấn trên, bọn họ đã lỡ mất giờ cơm trưa rồi.

“Tôi ngửi được mùi hoa tường vi.”

Ian thở mạnh ra một cái, “Haley, hiện tại không phải lúc nói đùa.”

Hắn biết Haley luôn thích thú với những thứ có gai, ví như xương rồng trong sa mạc, bụi gai dùng làm gia huy của gia tộc Russell. Tên kia thậm chí từng tặng cho hắn một bó tường vi trắng, mà việc này trong mắt Ian chính là phương thức Haley dùng để chế giễu mình.

“Tôi không có đùa.” Haley đơn giản mở cửa xe, hướng phía rừng rậm mà đi.”

Ian có một loại kích động muốn bỏ lại tên kia mà đi.

Thế nhưng, thời điểm thân ảnh Haley biến mất trong rừng cây, hắn tựa hồ thấy lại Haley thưở mười lăm, quần áo làm từ vải bố đã ố vàng, chân trần đầy những vết thương ngang dọc, đứng dưới bóng cây.

“Mẹ nó.” Ian mở phăng cửa xe, đuổi theo.

Bọn họ ở trong rừng đi gần hai mươi phút, ngoài cây vẫn là cây. Được rồi, đôi khi còn bắt gặp thỏ hoang.

Haley vẫn đi phía trước, ngẫu nhiên dừng lại, ngẩng đầu, nhìn lên phía ngọn cây như nhập vào bầu trời, giống một kẻ hành hương đầy thành kính.

“Đủ rồi, Haley. Nơi này cái gì cũng không có, chúng ta nên nhanh chóng lên đường, đến trấn trên.”

“Khoan –” Haley quay đầu, đem ngón trỏ đặt trước miệng.

Được rồi, tên kia muốn thế nào thì cứ như vậy đi.

Ba người trẻ tuổi kia dù sao cũng đã chết, sẽ chẳng biết để bụng nữa.

Ian vẫn đi theo sau Haley. Bọn họ đại khái đi thêm khoảng mười phút nữa thì gặp được một hồ nước, phản chiếu trong đó là bầu trời với những đám mây lãng đãng trôi, yên tĩnh không một tiếng động, tựa như trăm năm cô tịch bất quá chẳng khác nào một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Bên kia bờ hồ là một gò đất, sỏi đá chất đống thành một phế tích lớn.

Đổ nát cùng thê lương, giống hệt một nấm mồ vô danh. Ánh nắng chiếu nghiêng, lợt lạt, gãy khúc, cuối cùng đọng lại trên mặt đất.

Trên mặt hồ là một chiếc thuyền độc mộc. Haley hướng Ian vẫy tay.

Ian lần đầu tiên cảm kích vì chính mình là một tay súng bắn tỉa luyện được một thân kiên định, bằng không hiện tại hắn nhất định đánh vỡ cái bản mặt xinh đẹp của Haley.

Mái chèo rẽ nước, quấy động bầu trời lặng yên trên mặt hồ.

Thời điểm bọn họ đến được bờ hồ bên kia, mới phát hiện đằng sau phế tích là một bụi tường vi trắng toát.

Rậm rạp, dày đặc, xinh đẹp, quấn vào nhau, tựa như một chiếc ***g giam, kiêu hãnh cùng ngạo mạn.

Nơi này tựa như một bí cảnh chưa từng được phát hiện.

Ian hít sâu một hơi, để hương vị của hoa tường vi thấm vào ruột gan mìn.

“Tôi nói mà, tôi ngửi được mùi tường vi.” Haley dựa vào một vách tường, thích thú nhắm mắt lại.

Nơi này vô cùng thần bí, khiến người ta nhịn chẳng thể không tưởng tượng rốt cuộc phế tích này đế cùng là gì? Vì sao lại có một bụi tường vi choáng ngợp đến vậy? Là người nào chăm sóc bọn chúng?

“Các anh là ai Làm cách nào đến được đây”

Từ xa xa truyền đến tiếng quát tháo.

Haley cùng Ian theo thanh âm quay đầu, bắt gặp một thanh niên mặc sơ mi caro cùng quần jeans đáng hướng bọn họ đi tới.

Ian có chút không thích nghi được, mà Haley lại giống như trong phim truyền hình thường chiếu, nhanh nhẹn móc ra cảnh huy của mình.

“Ngại quá, chúng tôi là thanh tra của Cục điều tra liên bang.”

Người vừa tới là một cậu trai tuấn tú, thoạt nhìn rất có gia giáo, tuổi độ khoảng hai mươi. Sau khi nghe bọn họ nhận là thanh tra liên bang, vẻ mặt đối phương dần thả lỏng.

“Các anh được cử tới để điều tra nguyên nhân cái chết của ba người ở trấn trên à? Nơi này là đất sở hữu tư nhân, còn ở sâu trong rừng, các anh như thế nào tìm được?”

Ian không định mở miệng nói chuyện, trường hợp này cứ giao cho Haley thì tốt hơn.

“A… Là đất tư nhân so… Cho nên cậu là chủ của bụi tường vi kia? Tôi cùng đồng sự của mình chạy một mạch từ New York tới, có chút mệt cho nên mới nghĩ đi dạo trong rừng một chút. Có điều, chúng tôi lại đi lạc mất, vòng tới vòng lui, liền tới được bên kia hồ, bắt gặp mảnh phế tích này. Nơi đây thoạt nhìn cứ như trong chuyện cổ tích, chúng tôi vô cùng ngạc nhiên, cho nên… Nếu lỡ có mạo phạm gì đến cậu, vậy mong thứ lỗi cho.”

Haley vốn đã có bề ngoài xuất sắc, lại thêm khả năng nói chuyện tao nhã, lại thêm ngữ điệu chân thành, khiến người ta không cách nào khống chế được mà tin tưởng những lời nói của y.

“Thì ra là vậy. Xin chào, tôi là Lawrence Campolam. Phế tích này là di chỉ của tổ tiên khi mới từ nước Anh đặt chân tới châu Mỹ. Lịch sử của nó vô cùng lâu đời. Nhưng hiện tại nó vẫn thuộc về nhà Campolam.” Tươi cười của Lawrence đã không còn chứa địch ý.

“Nó như thế nào lại trở thành phế tích?” Haley hiếu kỳ hỏi.

“Là hỏa hoạn. Sau hỏa hoạn, gia tộc Campolam đã dời lên sống trong thị trấn W.”

“Như vậy, bụi tường vi trắng kia thì sao?”

“Hẳn là do chủ nhân sống ở nơi này trồng.”

“…Nói như vậy, bụi tường vi này còn lớn tuổi hơn cả tôi nữa.”

“Haha, đúng thế. Anh rất thích hoa tường vi trắng sao?”

Haley cúi thấp người, đối diện với ánh mắt của Lawrence, “Không chỉ là thích, thậm chí có thể nói là mê mẩn đến cố chấp.”

Trong khoảnh khắc, tựa như có thứ gì đó vô hình từ trong ánh mắt Haley nhảy xổ ra, im lặng gào thét, giãy dụa trong hoang mang tột độ. Lawrence hít sâu vì kinh ngạc. Cảm giác mất trọng lực bao trùm thân thể, chính mình cảm giác như sắp té ngã, may thay được người từ phía sau đỡ lấy.

Là Ian.

“Lawrence, cậu không ngại dẫn chúng tôi trở lại quốc lộ chứ? Tôi có chút lo lắng về chiếc xe của chúng tôi.”

“A… Này, không thành vấn đề”

Lawrence xoay người, hướng nơi neo chiếc thuyền độc mộc. Ian đi đến bên cạnh Haley, đè thấp thanh âm, “Cậu nghe kỹ lời tôi, đừng làm mọi thứ thêm loạn.”

“Tôi không có làm loạn.”

“Không làm loạn lại dẫn tôi đến đây làm gì”

“Anh không một chút cảm thấy bụi tường vi trắng kia rất đẹp sao?”

“Vậy tôi cảm thấy bụi tường vi kia đẹp, thì sẽ thế nào? Cùng với vụ án trấn trên có liên quan gì?”

Lời tác giả: Về tuổi tác của hai nhân vật chính, tám năm trước Haley mười lăm, cho nên hiện tại mới khoảnh hai mươi ba thôi. Tám năm trước Ian hai mươi ba, cho nên hiện tại đã ba mươi một, ở các nước phương Tây vẫn tính là còn trẻ. Thời điểm Haley gọi Ian là chú. vào những lúc khác nhau thì mang những ý nghĩa khác nhau. Ví như nhấn mạnh chính mình so với Ian trẻ tuổi hơn, tinh lực dồi dào hơn, hoặc ám chỉ tư tưởng Ian lạc hậu, hay làm nũng này nọ, nhưng hoàn toàn không phải thật sự ngụ ý Ian giống một ông chú bốn mươi. Đương nhiên, mười lăm hai mươi năm sau, Ian thật sự có thể hợp với danh xưng chú.

còn tiếp…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.