Nghe xong, Trần Cẩn Phong biết ngay là do lúc ở bàn ăn mình không trả lời câu hỏi của Nhã Lâm nên mới khiền nàng phiền muộn. Chàng liền đứng dậy, ôm Nhã Lâm vào lòng: "Nhã Lâm, muội đừng nghĩ nhiều, ta chỉ coi Tiểu Đào là muội muội thôi. Ta không nói cho muội là vì sợ muội lo lắng."
Hơi xoay người lại, Nhã Lâm tựa vào vai chàng: "Phong ca ca, muội lo lắm, muội luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra. Muội thực sự rất sợ hãi."
"Không sao đâu." Trần Cẩn Phong vuốt lưng cho nàng, nói: "Không có chuyện gì đâu, muội cứ ở nhà đợi, ngày mai khi ta trở về sẽ bàn bạc hôn sự của hai ta."
Nhã Lâm ngẩng đầu, ngước đôi mắt mơ màng nhìn Trần Cẩn Phong: "Phong ca ca, muội biết tối nay huynh có việc cần làm, nhưng bất kể là chuyện gì huynh cũng nhất định phải trở về bình an. Nhã Lâm sẽ đợi huynh, mãi mãi đợi huynh." Nói xong nước mắt tuôn tràn khoé mi, tựa như một nỗi nhớ thương không nói nên lời.
"Ta biết rồi." Trần Cẩn Phong kéo tay áo lau những giọt nước mắt trên má giai nhân, an ủi nàng: "Muội đừng lo lắng, không sao đâu, ta bảo đảm ngày mai sẽ bình an trở về. Được rồi, giờ ta phải vào cung gặp Hoàng thượng, lát nữa muội dùng bữa xong thì nghỉ ngơi sớm nhé. Ngày mai khi muội thức dậy thì ta đã quay về rồi."
"Phong ca ca." Nhã Lâm định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn quyết định không mở lời. Nàng chỉ chăm chú nhìn Trần Cẩn Phong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-an-duong-trieu/3553234/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.