Trong cung Dịch Đình.
Trần Cẩn Phong dẫn Nhã Lâm ngồi trong sảnh, chậm rãi thưởng thức trà ngon. Đây là trà do Lý Long Cơ sai người mang đến, không ngờ lại cực hợp khẩu vị của Nhã Lâm, vừa nhẹ nhàng vừa thanh đạm.
Nhã Lâm tựa như tiên nữ, nhấp nhẹ một ngụm, nàng đưa mắt cười với Trần Cẩn Phong: "Phong ca ca, huynh điều tra vụ án đến đâu rồi."
"Hầy." Trần Cẩn Phong kể lại những gì xảy ra giữa Thái Bình và Hoàng thượng tại Phù Dung viên cho Nhã Lâm nghe.
"Không ngờ ngài ấy đường đường là Hoàng thượng mà còn không bằng một công chúa?" Nhã Lâm nói với vẻ hơi coi thường.
"Không nói như thế được, muội không biết đó thôi, dù ngài ấy có là Hoàng thượng nhưng quyền uy vẫn còn kém xa Thái Bình công chúa. Năm đại thần trong triều thì có đến ba người là người của công chúa rồi, huống hồ Hoàng thượng còn niệm tình ngày trước nhờ có công chúa giúp đỡ thì mới lật đổ được Vi thị để đăng cơ, kính trọng bà ấy là lẽ đương nhiên."
"Hóa ra là thế." Nhã Lâm khẽ cười: "Làm thiên tử xem chừng cũng không dễ dàng gì." Im lặng một lúc, nàng lại hỏi: "Thế còn huynh thì sao, huynh sẽ luôn hướng về Hoàng thượng chứ?"
"Thiên hạ xã tắc, đã có minh quân, ắt phải bảo vệ." Trần Cẩn Phong thở dài một tiếng.
* * *
Động huyệt hội Thanh Lang.
Ánh lửa soi sáng cả sơn động, trên bức tường ở cuối hang có một chiếc đầu sói xám ném ánh nhìn hung ác về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-an-duong-trieu/3536328/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.