"Cười gì mà cười, không định làm việc à?" Đột nhiên nghe thấy tiếng gã miệng méo, hai người vội đứng dậy. Tiểu Lan trừng mắt với gã một cái rồi đi vào trong nhà, Trần Cẩn Phong thì tiếp tục công việc quét dọn của mình.
"Nói cho ngươi biết, nếu như còn dám lười biếng thì cút ngay cho ta!" Gã miệng méo quát lớn.
* * *
Lại là một buổi sáng sớm, Trần Cẩn Phong vẫn như thường ngày đến phòng các cô nương. Chàng bước đến trước cửa phòng Lệ Quyên thì ngập ngừng không biết nên đi vào thế nào.
Đột nhiên cửa mở từ bên trong, Trần Cẩn Phong chỉ đành gắng gượng mà bước vào.
"Sao đã đến cửa rồi mà mãi không chịu vào trong?" Lệ Quyên yểu điệu ngồi xuống bên giường.
Trần Cẩn Phong chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này nên không thèm để ý đến lời cô ta mà chuẩn bị quay người bỏ đi.
"Đứng lại." Dường như giọng Lệ Quyên hôm nay có chút mỏi mệt, mặc dù rất êm ả nhưng lại mang thêm vẻ ngả ngớn.
"Cô nương, tại hạ không phải loại người như trong tưởng tượng của cô." Trần Cẩn Phong quay người lại, chàng muốn nói rõ với Lệ Quyên để tránh gặp rắc rối sau này. "Tại hạ đã có thê tử, nếu như không để mưu sinh thì tuyệt đối sẽ bước vào chốn lầu xanh này nửa bước. Nếu như cô nương vẫn còn như vậy thì đừng trách tại hạ khiến cô khó xử."
"Ta biết." Lệ Quyên lại bước tới, cô ta vung tay kéo nhẹ chiếc váy lụa rồi khoác lấy tay Trần Cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-an-duong-trieu/3370480/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.