"Sao lại nhìn nhầm được chứ." Cố viên ngoại cười lớn: "Danh kĩ Dương Châu Nguyệt Tiên Hồng, có biết bao nhiêu quan lại quý nhân chết chìm trong sự dịu dàng của cô ấy. Có điều cô ấy là một nữ tử cao ngạo, bình thường không tiếp khách. À đúng rồi trong phủ ta còn có một bức họa cô ấy nữa."
Như có sấm dội trên đầu, Trần Cẩn Phong thầm nhủ: "Không thể nào, không thể nào, nhất định là ông ta nhìn nhầm rồi."
"Không tin thì cậu có thể hỏi người khác." Cố viên ngoại cười đáp: "Chẳng lẽ vị công tử này không phải người sùng bái Nguyệt Tiên Hồng sao? Sao mà nghe có vẻ như cậu không hề biết chuyện này nhỉ?"
"Cố đại nhân, Nguyệt Tiên Hồng vẫn luôn ở Dương Châu sao ạ?"
"Chuyện này ấy hả, ta cũng không rõ lắm. Nghe trang chủ Cẩm Tú trang nói thì khoảng một năm trước cô ấy đã không còn xuất hiện nữa. Có người nói cô ấy chết rồi, có người lại nói cô ấy được một người đàn ông thần bí nào đó chuộc thân. Nhưng rốt cuộc cô ấy đã đi đâu thì không ai nắm chắc được cả."
"Một năm trước?" Đầu Trần Cẩn Phong ong ong, Thái Binh công chúa đã nói khoảng một năm trước Nhã Lâm vào phủ bà ấy, chẳng lẽ muội ấy thực sự là Nguyệt Tiên Hồng? Không thể nào, không thể thế được, trên đời này có biết bao người nhìn giống nhau, chắc chắn là Cố viên ngoại nhìn lầm thôi.
Nghĩ đến đây, Trần Cẩn Phong hành lễ với Cố viên ngoại, sau đó thu cuộn tranh lại rồi rời đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-an-duong-trieu/3313125/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.