Hóa ra trời đã sáng rồi. Trần Cẩn Phong nhắm hờ hai mắt, sau khi dần thích ứng được với ánh sáng thì mở mắt ra.
"Đây là đâu?" Trần Cẩn Phong bước ra khỏi cửa hang, nghi hoặc nhìn xung quanh. Xem chừng đây là một căn phòng chứa đồ, các dụng cụ được sắp xếp một cách ngăn nắp, rổ giá, gầu hót xếp đầy dưới đất.
Trần Cẩn Phong bước đến cửa, lấy ngón tay lau một lỗ nhỏ để nhìn ra ngoài.
Ngoài kia là một viện tự rộng lớn, sân vườn rộng rãi, tường bao quanh viện cao cao, phía đối diện mơ hồ có thể nhìn thấy một dãy sương phòng, ở phía bên phải hẳn là một tòa kiến trúc tương đối lớn nhưng từ vị trí này chỉ có thể nhìn thấy một góc của nó. Có thể đoán định rằng người sống ở đây không phải người bình thường.
"Sao ta cảm giác chỗ này mình từng đến rồi nhỉ?" Trần Cẩn Phong thắc mắc, chàng cố gắng hồi tưởng lại nhưng mãi vẫn không nhớ ra được gì.
Đúng vào lúc này, đột nhiên bên ngoài có tiếng hét kinh thiên, ngay sau đó là tiếng ngựa hí vang. Một nam tử đẩy cửa bước vào. Vừa nhìn thấy người đó, Trần Cẩn Phong lập tức hiểu ra mình đang ở đâu. Nam tử có hàng mày kiếm, mắt sáng như sao, trang phục chỉnh tề, chiếc trường sam màu trăng non càng tôn lên vẻ ngọc thụ lâm phong của người này.
"Phụ vương." Nam tử vừa vào cửa đã cất cao giọng gọi, giọng nói không rõ là vui sướng hay bối rối.
"Man Nhi." Người được gọi là phụ vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-an-duong-trieu/1871767/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.