"..."
Tang thị còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị bịt chặt miệng.
"Không được kêu." Nghe thấy giọng nói sau lưng, Tang thị không giãy dụa nữa. Bà cất tiếng hỏi: "Tiểu Thiến cô nương, cô đang làm gì thế?"
"Làm gì sao?" Người đó xoay người bước tới trước mặt Tang thị, một gương mặt thiếu nữ tươi cười xuất hiện. Cô nương này có mái tóc hơi thưa xơ nhưng được chải chuốt sạch sẽ cẩn thận, dung mạo bình thường nhưng lại biết điểm tô phấn son vừa đủ. "Đương nhiên là đến để giết bà rồi."
"Tiểu Thiến cô nương, chẳng phải chúng ta đã nói rõ rồi sao, sau khi Phàn Tam Nhi chết, cô.. cô đưa tiền cho ta để ta cao chạy xa bay, sao giờ cô lại nuốt lời như vậy?" Giọng nói của Tang thị bắt đầu run rẩy, câu từ dần trở nên lắp bắp.
"Hừ, có trách thì hãy trách Lý Kính Dư và tên họ Trương kia, nếu như hai kẻ đó không làm mọi thứ loạn hết lên thì chắc chắn ta sẽ thả bà đi. Ai ngờ bọn họ lại nghi ngờ bà chứ, để đề phòng bà làm lộ thân phận của ta, ta đành phải làm thế này thôi." Nói xong Tiểu Thiến chậm rãi giơ bàn tay cầm dao lên, gương mặt lộ ra nụ cười hung ác khác hẳn với bình thường.
"Đừng như vậy mà, Tiểu Thiến cô nương, ta nhất định sẽ không nói ra đâu, nhất định không nói mà. Cô tin ta đi, bây giờ ta sẽ đi luôn và không bao giờ quay trở lại nữa." Tang thị sợ hãi mở to hai mắt, hai bàn tay không ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-an-duong-trieu/1871747/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.