Tiểu Đào kinh ngạc đặt hộp cơm xuống, cầm mảnh giấy lên mở ra xem, một dòng chữ hiện lên trước mắt nàng: Muốn cứu Trần Cẩn Phong, canh ba đêm nay hãy tới cổng lớn biệt uyển, chỉ được phép đi một mình. Nhìn ngang nhìn dọc không thấy bóng ai, Tiểu Đào hoang mang cất mảnh giấy vào ngực áo, sau đó tiếp tục cầm hộp cơm tới thiên lao.
Không còn thấy bóng ông lão trong thiên lao, lại thấy Phong thiếu gia lộ ra nét mặt buồn rầu, Tiểu Đào bèn hỏi chàng: "Phong thiếu gia, ông cụ đâu rồi?"
"Tiểu Đào." Vừa cất lời khóe mắt chàng lại cay cay, chàng chớp chớp mắt, một cảm giác xót xa đau đớn ập tới tim chàng. "Ông ấy.. đi rồi."
"Gì cơ?" Tiểu Đào ngây người: "Cuối cùng cũng đến lúc ông ấy phải đi." Nàng đặt khẽ hộp cơm xuống, nàng lấy từ trong túi ra một tấm lụa màu quất bên trong lót đầy bông mềm vốn để ông lão kê đầu gối.
"Muội cứ tưởng từ giờ ông ấy sẽ bớt đau đớn hơn, cứ tưởng rằng ông ấy nhìn thấy thứ này sẽ rất vui sướng nhưng cuối cùng lại không kịp nữa rồi, ông ấy không kịp nhìn thấy món quà này nữa." Giọng Tiểu Đào nghèn nghẹn, hai mắt đã hoen lệ.
Trần Cẩn Phong ngẩng đầu, hai mắt thẫn thờ: "Từ sau khi cha mẹ mất ta luôn tự trách không thôi, bản thân còn chưa tận hiếu đã làm liên lụy tới hai người họ. Sau khi bị bắt tới thiên lao, gặp gỡ với ông cụ, ta cảm thấy đây chính là cơ hội mà ông trời trao cho ta, để ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-an-duong-trieu/1871722/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.