Trong thiên lao
Bên trong thiên lao hoàn toàn không có ánh sáng, nguồn sáng duy nhất là từ ngọn đèn dầu được quản ngục thắp lên. Ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn chỉ đủ để soi sáng chiếc bàn bên dưới. Ngọn gió lạnh lẽo len vào trong nhà lao, không khí lạnh ùa vào tận tim phổi. Buồng giam được bố trí dọc hai bên, chính giữa có một lối đi. Mỗi buồng giam đều được khóa chặt bằng dây xích sắt to bằng cổ tay trẻ con. Mỗi buồng nhốt một phạm nhân, toàn là những kẻ phạm phải trọng tội mới bị đưa vào đây. Trước khi bị bắt vào đây, đám người này đều từng là những kẻ sừng sỏ giết chóc cướp bóc không ghê tay, khi trông thấy một nam tử mặt mũi khôi ngô bị áp giải vào, bọn chúng đều vươn cổ tò mò quan sát chàng.
"Này, ngươi phạm tội gì đấy?" Có kẻ hiếu kì hỏi chàng, những tên khác đều mang biểu cảm hả hê.
"Câm miệng, xì xầm cái gì?" Quản ngục quất roi về phía kẻ vừa cất tiếng, chỉ một cú quất nhẹ, cây roi len giữa thanh sắt buồng giam, quất vào cơ thể phạm nhân. Quản ngục lại nhẹ nhàng rút roi lại, một tiếng rên rỉ khẽ vang lên, cây roi đã lại nằm gọn trong tay chủ nhân.
"Hết chỗ trống rồi, ngươi chịu khó một tí đi." Quản ngục nói với Trần Cẩn Phong bằng giọng châm biếm.
Tiếng cửa buồng giam khép lại nặng nề. Trước mắt Trần Cẩn Phong là một mảng tối thui, qua một khoảng thời gian khi mắt đã thích ứng được với bóng tối, chàng có thể nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-an-duong-trieu/1871718/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.