"Tiểu Đào, muội đã đỡ hơn chưa, sao không nghỉ ngơi trong phòng?" Trần Cẩn Phong sải bước đến bên cạnh Tiểu Đào.
Nghe thấy tiếng động, Tiểu Đào ngẩng mặt lên nhìn. Giây phút nhìn thấy những giọt nước mặt còn chưa kịp khô trên gương mặt nàng, trái tim Trần Cẩn Phong như bị bóp nghẹt, một cảm giác đau xót không tên len lỏi trong tim chàng.
Chàng biết lúc này mình không nên nói gì cả nên chỉ quay đầu nhìn về phía hồ nước, trên mặt nở nụ cười: "Muội nhìn kìa Tiểu Đào, ở phía xa xa kia là gì thế nhỉ, hình như là một con gà mái."
Tiểu Đào nhìn theo hướng tay Trần Cẩn Phong chỉ thấy một con vịt lông xám đang nhàn nhã bơi lội trên mặt hồ. Tiểu Đào đáp lại một cách không chắc chắn: "Phong thiếu gia, hình như đấy là vịt mà."
"Không phải đâu, chắc chắn đấy là gà mái. Không tin chúng ta qua đó xem đi." Chẳng chờ đến câu thứ hai, Trần Cẩn Phong đã kéo Tiểu Đào chạy về phía con vịt.
Con vịt không thích người khác đến gần, thấy có người tới liền bơi ra chỗ khác, qua một hồi vật lộn, hai người vẫn chưa bắt được nó. Nhìn thấy vẻ vui sướng khi đi bắt vịt của Trần Cẩn Phong, Tiểu Đào cảm thấy khó hiểu, nàng hỏi: "Phong thiếu gia, sao huynh không buồn vậy?"
"Buồn sao? Tại sao ta phải buồn?" Trần Cẩn Phong trả lời nhưng vẫn không quên nhiệm vụ bắt vịt của mình.
"Cha mẹ huynh chết thảm, thi thể còn bị kẻ khác giày xéo, bây giờ tất cả những gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-an-duong-trieu/1871715/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.