"Nói ra thì dài lắm, lúc dân phụ mới được gả tới đây vẫn còn là Diêu huyện lệnh quản lí, thời đó cuộc sống ai cũng sung túc, có nhiều gia đình nghèo mong muốn được gả con gái tới huyện Hoài Cốc. Nhưng ngờ đâu tới năm thứ hai triều đình đột nhiên cách chứ Diêu huyện lệnh, đổi sang Ngô huyện lệnh. Từ đó về sau cuộc sống của người dân không còn yên bình nữa. Lương thực ngày một thất thu, mỗi năm còn phải nộp một nửa lượng lương thực. Vừa phải đi tòng quân, vừa phải đóng đủ loại thuế, ai ai cũng kêu khổ. Những người đi thoát li được đã đi rồi, chỉ còn lại một số hộ gia đình còn người già trẻ nhỏ như dân phụ phải ở lại."
"Không có ai báo lên triều đình sao?"
"Sao lại không chứ, trước đây có người đi báo nhưng sau đó thì bặt vô âm tín, không biết họ chết rồi hay đi thoát li rồi nữa." Khóe mắt đại tẩu mập ửng đỏ: "Phu quân của dân phụ cũng.."
"Ra mọi chuyện là vậy." Trần Cẩn Phong gật đầu, chàng không biết phải an ủi đại tẩu mập thế nào, tẩu ấy thật là một người đáng thương.
"Đại tẩu, tẩu có biết bình thường gia đình này hay qua lại với ai không?" Trần Cẩn Phong thay đổi chủ đề để đại tẩu mập không suy nghĩ nữa.
"Gia đình đó là người bản địa ở đây, bình thường họ đối xử với mọi người tốt lắm, chưa từng bao giờ gây xích mích với làng xóm. Người nữ chăm chỉ cần cù, người nam siêng năng lao động, họ không gây chuyện thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-an-duong-trieu/1871711/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.