Ông ta vừa nói xong, hai nam tử cao lớn như được lên dây cót, bọn chúng xông tới lôi tách Tiểu Đào khỏi Trần Cẩn Phong. Tiểu Đào kêu lên thảm thiết, tiếng khóc nghẹn ngào, nàng ra sức nắm chặt áo Trần Cẩn Phong. Nhưng hai gã nam tử đó đâu quan tâm, nhiệm vụ của chúng là bắt Tiểu Đào đi, mặc cho nàng có khóc lóc tội nghiệp, mặc cho Trần Cẩn Phong cố gắng không buông tay nàng, chúng chẳng quan tâm đến việc một Trạng nguyên gia đang liều mình bảo vệ cô nương ấy.
Một thư sinh nho nhã yếu ớt như Trần Cẩn Phong đâu phải đối thủ của hai kẻ cường tráng lực lưỡng kia, sức chàng đấu với chúng không khác gì lấy trứng chọi đá. Sau một hồi vật lộn, chàng bị một trong hai tên quật ngã. Tiếng lồng sắt bị đóng lại vang lên, Trần Cẩn Phong nhoài người về phía trước, chàng nắm chặt song sắt, hai hàng lệ không ngừng tuôn rơi. Tiểu Đào à, tại sao số phận chúng ta lại thành ra thế này. Là chính ta đã hại muội ấy, hại cả đời muội ấy, giá như lúc đầu ta không đưa muội ấy đi cùng, giá như bản thân ta đề phòng cẩn thận hơn một chút, giá như ta không nhận lời mời của Ngô huyện lệnh thì những chuyện bây giờ đã không xảy ra. Nhưng trên đời làm gì có nhiều "giá như" đến vậy, bây giờ có hối hận cũng đâu làm được gì nữa, Tiểu Đào bị bắt đi mà bản thân chỉ có thể giương mắt nhìn. Ông trời ơi, tại sao ông lại đối xử với ta như thế này.
Trần Cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-an-duong-trieu/1871707/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.