Chương trước
Chương sau
Dưới sự hộ tống của các thị vệ, Trần Cẩn Phong và Bùi Đàm tiến vào hiện trường, khung cảnh ở đó khiến tất cả đều ngỡ ngàng. Mặt bàn bừa bộn, bát đĩa vò rượu chén rượu đều đổ nghiêng đổ ngả, Cao công công và Lý công công đều nằm gục trên bàn, bất tỉnh nhân sự.

Các thị vệ nhìn thấy cảnh này cũng không dám tùy tiện tiến lên, chỉ chờ Trần Cẩn Phong và Bùi Đàm tới, trong nhóm thị vệ có một người bước lên trước bẩm báo: "Bùi đại nhân, Trần đại nhân, thuộc hạ đuổi đến đây nhưng không nhìn thấy hung thủ, chỉ thấy Cao công công và Lý công công đang say rượu."

Trần Cẩn Phong gật đầu ra lệnh: "Châm trà giải rượu."

Một bình trà được thị vệ mang vào, một lát sau đó Lý công công tỉnh lại, ngước đôi mắt vẫn còn đầy vẻ chìm trong men say nhìn mọi người, không khỏi thất kinh: "Bùi đại nhân, Trần Trạng nguyên, có chuyện gì vậy? Sao nửa đêm canh ba lại tới phòng của Cao công công, còn dẫn theo nhiều thị vệ như này?" Lý công công lộ ra biểu cảm khó hiểu.

Bùi Đàm tiến lên trước một bước: "Chúng ta tới để bắt hung thủ."

"Hung thủ?" Lý công công ngờ vực hỏi: "Chỗ này chỉ có nô tài và Cao công công, lấy đâu ra hung thủ chứ? Chúng nô tài đều uống say cả, không thấy ai đi vào cả."

Bùi Đàm cũng cảm thấy khó hiểu, ông nói với Trần Cẩn Phong: "Trần Trạng nguyên, có lẽ hung thủ không chạy tới đây, chúng ta đi chỗ khác tìm thôi."

Trần Cẩn Phong chỉ cười nhạt, đáp: "Hung thủ không chỉ có mặt trong căn phòng này mà còn đang đường hoàng ngồi trong đây."



Bùi Đàm lại càng thấy mơ hồ: "Trần Trạng nguyên, Cao công công đã say đến thế kia rồi, sao có thể hành hung được?"

Trần Cẩn Phong bước tới bên cạnh Cao công công, cầm chén rượu lên ngửi rồi chậm rãi đáp: "Không biết thời gian phát tác của loại thuốc mê này đến bao giờ thì kết thúc."

Lời chàng vừa dứt, tất cả những người có mặt ở hiện trường đều thất kinh.

Bùi Đàm vội bước tới, nhận lấy chén rượu từ tay Trần Cẩn Phong, đưa lên mũi ngửi: "Sao ta không ngửi được mùi gì."

Trần Cẩn Phong vẫn điềm đạm nói: "Nếu như Bùi đại nhân có thể ngửi được mùi thì Cao công công cũng không say đến mức như thế này."

Bùi Đàm ngạc nhiên: "Ý cậu là Cao công công bị đánh thuốc mê, lẽ nào ông ta không phải hung thủ sao? Hung thủ thật sự là ai, tại sao hắn lại muốn giết Cao công công?"

Trần Cẩn Phong đi vòng qua bàn, nói: "Muốn biết hung thủ là ai không khó, nhưng tại hạ vẫn tìm được lỗi trong lời nói ban nãy của Bùi đại nhân."

Bùi Đàm cảm thấy không vui, ông đưa tay vê nhẹ chòm râu bạc, ông không hiểu sao Trần Cẩn Phong luôn thích moi móc lỗi của ông, từ ngày hợp tác phá án với Trần Cẩn Phong, một người tự nhận là thông minh như ông tự nhiên lại biến thành một kẻ ngốc.

Trần Cẩn Phong nói tiếp: "Hung thủ không muốn giết Cao công công mà là muốn lợi dụng Cao công công để chứng minh chứng cứ ngoại phạm."

"Chứng cứ ngoại phạm?" Bùi Đàm quan sát Cao công công đã say khướt rồi lại nhìn Lý công công vừa tỉnh lại nhưng vẫn còn mơ màng: "Vậy thì chỉ có Lý công công thôi, lẽ nào thật sự là Lý công công?"

"Trần Cẩn Phong, ngài luôn tự nhận bản thân thông minh nhưng chỉ là ngộ nhận mà thôi, nô tài vừa mới uống rượu với Cao công công, sao ngài dám khẳng định nô tài là thích khách, từ đầu đến cuối nô tài chưa từng bước qua cánh cửa này." Lý công công mở to mắt, khuôn mặt đầy vẻ bất mãn.



"Lý công công, nếu như ngươi vừa mới tỉnh lại thì sao lại biết ngoài kia xảy ra chuyện?" Trần Cẩn Phong nhìn Lý công công bằng ánh mắt sắc lẹm khiến Lý công công á khẩu.

"Chuyện.. chuyện này, là nô tài đoán thôi, nhiều người đến đây như này chẳng lẽ không xảy ra chuyện gì sao?" Lý công công bực tức đáp.

"Được thôi, cứ coi như ngươi ngụy biện được đi." Trần Cẩn Phong nhìn Lý công công như thể đang xem một màn kịch, ánh mắt chàng dường như có thể nhìn xuyên thấu tâm can hắn, khiến Lý công công sởn da gà.

"Ngụy biện sao? Những lời nô tài nói đều là sự thực, kẻ nào là hung thủ nô tài không biết, nhưng nếu ngài cứ cố chấp khẳng định đó là nô tài thì ít nhất cũng phải đưa ra được một lí do thuyết phục, nếu không.." Nói đoạn Lý công công nắm tay thành quyền: "Nô tài phải bẩm báo lên Thánh thượng để ngài ấy xử tội vu khống người khác."

"Hừ, Bùi đại nhân ngài vẫn còn nhớ suy luận lúc trước của ta chứ?" Trần Cẩn Phong quay đầu nhìn Bùi Đàm, thấy Bùi Đàm gật đầu liền nói: "Từ đầu ta đã nghi ngờ Lý công công cho đến khi Lý công công nói chuyện làm mất chìa khóa."

Bùi Đàm tiếp lời: "Lúc đó vì để tìm người nhặt được chìa khóa mà lật tung cả cung Dịch Đình, thậm chí còn kinh động tới Hoàng hậu nương nương. Hành động của Cao công công đã khiến chúng ta chuyển mối nghi ngờ sang ông ta, còn nghĩ rằng ông ta làm vậy là để ngăn bọn ta tìm ra chân tướng."

"Không, ta không nghĩ như vậy, ngài còn nhớ đoạn hội thoại giữa ta và Lý công công hôm đó không? Hôm đấy ta đã hỏi Lý công công: 'Mỗi căn phòng trong cung Dịch Đình ban đêm đều được khóa kín, chìa khóa lại chỉ để ở mỗi chỗ ngươi và Cao công công, hai người các ngươi chính là những kẻ đáng nghi nhất.'

Lý công công đã trả lời như này: 'Đều tại nô tài bất cẩn, trước ngày Trần lão gia mất, chẳng biết sao chìa khóa bình thưỡng vẫn treo bên mình đột nhiên biến mất, tìm đâu cũng không ra.'

Ta lại hỏi hắn: 'Có kẻ nào đi vào phòng ngươi, hoặc ngươi nghĩ lại xem lần cuối cùng nhìn thấy chìa khóa là khi nào?'

" Phòng của nô tài không có ai vào hết, còn lần cuối nhìn thấy chìa khóa thì là khi đi mở các cánh cửa phòng khác, sau đó thì không thấy nữa. "



" Vậy đêm đó Cao công công phụ trách khóa cửa phòng sao? "

" Đúng vậy, chuyện nô tài làm mất chìa khóa không dám giấu giếm Cao công công. Đúng rồi, Tiểu Ngọc trong cung Dịch Đình cũng có thể làm chứng hôm bị mất chìa khóa, cô ấy đã thấy nô tài đi tìm khắp nơi. "

Nếu như Cao công công đã biết Lý công công làm mất chìa khóa mà còn đi hành hung thì chẳng phải sẽ càng khiến bản thân bị nghi ngờ sao? Ông ta sẽ không ngốc như vậy đâu."

Cd gật đầu nói: "Nhưng Lý công công làm mất chìa khóa rồi, chìa khóa của hắn lại được chúng ta vớt lên từ dưới hồ, sao hắn có thể mở cửa phòng rồi sát hại Dương Đàm?"

Ánh mắt Trần Cẩn Phong nhìn Bùi Đàm dần trở nên xa xăm: "Ngài có nhớ ta đã hỏi tất cả người trong cung Dịch Đình một câu không?"

"Tất cả người?" Bùi Đàm cẩn thận nhớ lại, đột nhiên ông vỗ tay kêu lên: "Ồ ta nhớ ra rồi, câu hỏi là 'Trước ngày Trần huyện lệnh qua đời có nghe thấy tiếng va đập của vật làm bằng sắt không' có đúng không?"

Trần Cẩn Phong gật đầu nói tiếp: "Kết quả ai cũng nói không nghe thấy, điều này càng khiến ta tin rằng Lý công công vô tội."

Bùi Đàm lắc đầu bối rối: "Âm thanh va đập của vật làm bằng sắt thì có liên quan gì đến Lý công công? Chẳng lẽ phải nghe được tiếng tiếng va đập mới có thể chứng minh rằng Lý công công giết người? Ta thực sự không hiểu chuyện này."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.