"Cái gì? Huynh vừa nói Nhã Lâm, sao huynh lại biết, huynh rốt cuộc là ai?" Nghe thấy bốn tiếng "Nhã Lâm muội muội", Trần Cẩn Phong vui mừng tới mức trong lòng chàng như có hàng ngàn con sóng đang reo hò, không lẽ người này quen biết Nhã Lâm? Nghĩ đến đây Cẩn Phong đứng bật dậy, lao đến trước án kỉ, đôi mắt nhìn chằm chằm chàng trai: "Nhã Lâm đang ở đâu?"
Thấy dáng vẻ như người mất hồn của Trần Cẩn Phong, chàng trai cười: "Xem ra Nhã Lâm rất quan trọng với huynh. Huynh đừng nóng vội, ta chẳng quen biết Nhã Lâm nào cả, có điều trong lúc say huynh cứ gọi tên muội ấy, còn nói cái gì mà không được đâu, không muốn lấy người khác, nói mấy câu đại loại thế."
Cái gì? Nói mớ lúc say? Đúng là họa từ rượu mà ra, sau này tốt hơn hết là uống ít đi. Trần Cẩn Phong nản lòng ngồi trở lại mép giường, bây giờ đến sức để nói chuyện gần như cũng bị rút cạn hết rồi.
"Chuyện huynh với Nhã Lâm là như nào? Nhìn dáng vẻ của huynh rõ ràng rất yêu muội ấy, sao lại đi cưới người khác?" Nam tử vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, trong trạng thái tinh thần tệ như này, nhìn cách hắn ta cười thật đáng ghét.
Thở dài một tiếng, Trần Cẩn Phong đứng dậy: "Vị huynh đài này, mấy chuyện này hình như không liên quan tới huynh nhưng huynh lại rất có hứng thú, có điều ta không có thời gian cũng chẳng có tâm trạng để quan tâm tới sở thích của huynh, xin cáo từ." Vừa nói xong Trần Cẩn Phong đi thẳng ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-an-duong-trieu/1054119/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.