Hạnh cảm thấy mình thật ngốc, chỉ vì chút sĩ diện mà xà vào lòng sói. Phim kết thúc cũng là lúc bé Nhi ngủ dậy, có lẽ những người xung quanh chuẩn bị đi về nên gây ra những âm thanh ồn ào khiến con bé không thể ngủ tiếp.
Con bé dụi dụi mắt, nó nhìn Phong bằng đôi mắt ngái ngủ.
- Chú ơi hết phim rồi ạ? Sao chú không gọi con dậy xem mà lại để con ngủ?
- tại chú thấy bé Nhi có vẻ mệt.
- Tiếc quá chừng.
Con bé thực chất có xem thì nó cũng không hiểu được hết. Mà mấy cảnh đáng sợ thì trẻ con không nên xem nhiều, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của bọn trẻ. Phong thấy con bé ngủ chính là may mắn.
Trở về nhà cũng hơn 8 giờ tối, bây giờ trong căn nhà chỉ còn có ba người, tính ra thì chẳng có ai làm phiền đến cuộc sống riêng tư của họ.
Phong định trở Hạnh với Nhi đi ăn nhà hàng nhưng Hạnh nhất quyết không chịu, cô muốn trở về nhà tự nấu cơm cho con gái ăn để đảm bảo vệ sinh an toàn.
Thấy Hạnh có ý kiến như thế Phong cũng không phản đối, vì sau này tất cả mọi chuyện cũng đều sẽ nghe theo ý kiến của cô.
Phong và bé Nhi vào bếp để phụ giúp hạnh nhưng bị Hạnh đuổi ra ngoài.
- Thôi hai người làm ơn đi ra ngoài đi, hai người làm chẳng được bao nhiêu chỉ vướng tay vướng chân tôi thôi.
- anh sẽ phụ nhặt rau.
- không cần.
- thực sự không cần anh làm gì hết sao? ( có vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-a-mau-ket-hon/536523/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.