"Mày. . . . . ." Tưởng Tuệ đùng đùng nổi giận chỉ vào Hạ bảo bối, tức giận đến nỗi không biết nói cái gì? 
Hạ Thần Hi lạnh lùng cười, "Bảo bối nói đúng, xác thật không cần yêu cầu người khác cũng lễ phép có giáo dục giống như chúng ta, thứ này rất quý giá, có người luôn xem như châu báu mà cất kỹ." 
Hai mẹ con mỗi người một câu, châm chọc khiêu khích. 
Tưởng Tuệ chưa từng chịu loại nhục nhã này, Đường Bạch Dạ lại không bênh vực, cô ta uất ức đỏ cả mắt. 
Đường Bạch Dạ đột nhiên cảm thấy sốc mà rất vui, đứa nhỏ này thật sự là vừa nhanh mồm nhanh miệng vừa đáng yêu. 
Anh chị em đều là fan hâm mộ, đều là giận điên người không đền mạng.. 
"Cậu có biết tôi là ai không hả, dám nói chuyện với tôi như vậy sao?" Tưởng Tuệ phẫn nộ nói. 
Đường Bạch Dạ bực bội nhíu mày, Tưởng Tuệ có tri thức hiểu lễ nghĩa, vì sao hôm nay không phân biệt rõ phải trái như thế này? 
"Được rồi, tiểu Tuệ, xin lỗi." Đường Bạch Dạ lạnh lùng nói. 
"Đường!" 
Tưởng Tuệ giậm chân, xấu hổ và giận dữ bỏ đi. 
Hạ Thần Hi mang theo Hạ bảo bối đẩy xe vừa muốn đi, Đường Bạch Dạ nắm lấy cánh tay của cô. 
"Cô là ai?" Tiếng nói của Đường Bạch Dạ, lạnh băng như cơn gió lạnh thổi qua. 
Khóe môi Hạ bảo bối giương lên, chậm rãi quyến rũ ra một nụ cười mang nhiều hứng thú. 
Hạ Thần Hi nâng mắt lên, nhìn về phía Đường Bạch Dạ. 
Bắt gặp một đôi mắt tràn ngập lãnh khí. 
Trong lòng đột nhiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/73420/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.