Đột nhiên, bốn gã mặt đồ đen vây quanh An Kỳ.
An Kỳ nheo mắt lại, "Anh có ý gì?"
"Chờ anh xác nhận USB này là thật, thì em có thể rời đi." Người đàn ông vẫn phong độ nhẹ nhàng, chính nhân quân tử.
An Kỳ chợt giận dữ, một tay đánh về phía người mặt đồ đen, nhanh nhẹn kéo vai hắn làm hắn ngã xuống, ba người còn lại cùng đi lên.
Cô quét chân qua, ngón tay mở khóa đánh về phía trước, cô lộn dưới đất, bay lên một cước giải quyết ba người còn lại.
Cuối cùng một tên định rút súng ra đã bị An Kỳ nhanh nhẹn cướp đi.
Súng đã lên đạn, để ở đầu của hắn.
Quá trình không được một phút đồng hồ, giải quyết mọi người.
Nhanh nhẹn, khí phách.
Như một chiến thần Tu La dục hỏa.
An Kỳ chỉa súng lục vào người đàn ông đẹp trai, lạnh lùng nói, "Từ nhỏ đến lớn, chỉ có anh gạt tôi, tôi chưa gạt anh bao giờ?"
Người đàn ông nhíu mày, An Kỳ ném khẩu súng trong tay, xoay người rời đi.
"An Kỳ!" Người đàn ông gọi tên của cô, An Kỳ dừng bước, nhưng không có xoay người.
Áo khoát dài màu đen bay nhẹ trong gió buổi sớm mai, cô tịch và lạnh lẽo.
"An Kỳ, em thật muốn đi sao? Anh yêu em, vĩnh viễn yêu em, em có thể ở lại bên anh được không." Người đàn ông thâm tình chân thành nói.
An Kỳ hơi nghiêng đầu, khóa môi cô giương lên một nụ cười lạnh.
"Tình yêu của anh, không đáng một đồng."
"Nhưng em yêu anh." Người đàn ông tự tin nói.
An Kỳ chậm rãi nói, "Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/73415/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.