"Ba, đừng khuyên con nữa, viên kim cương này nhất định phải bán đi." Sophia nói, "Đề án đã được thông qua, tài chính hiện tại không thể chống đỡ chính sách phúc lợi này, Ba không muốn đề án này tiến hành được nửa năm liền chết non chứ? Con cần một khoản tiền lớn để tiến hành đầu tư kinh doanh, con biết một viên kim cương vô cùng quý giá như vậy mà phải bán đi thì sẽ vô cùng luyến tiếc. Nhưng việc giữ lại viên kim cương này đối với chúng ta mà nói không có tác dụng gì cả. Bán nó đi con có thể có được một khoản tiền, một trăm vạn này con có thể khiến nó tăng giá trị thành một trăm ngàn, một trăm triệu, mười ức, nhưng nếu là giữ lại kim cương thì chỉ là giữ lại một tảng đá mà thôi."
"Sophia?" Vua cha nhíu mày, “Nhỡ con đầu tư thất bại thì sao?"
"Sẽ không thất bại." Sophia nói, "Ba, người yên tâm, mấy năm này, vì để có khoản tiền này, con đã phải bôn ba khắp nơi, khảo sát khắp nơi. Con đã thành lập một quỹ đầu tư, sẽ nuôi dưỡng nó thành trùm tài chính. Con chỉ chờ đợi giờ khắc này, nên con tuyệt đối sẽ không thất bại. Có tiền, quỹ đầu tư sẽ vận hành, sẽ phát triển, sẽ giải quyết vấn đề phúc lợi xã hội, từ từ thay đổi hình tượng quốc gia của chúng ta. Con có lòng tin, quốc gia chúng ta nhất định sẽ giàu có."
Sophia cuối cùng cũng thuyết phục quốc vương cùng vương phi, giữ lại viên kim cương nhỏ hơn, viên kim cương lớn nhất sẽ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3214500/chuong-2505.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.